"Vì để mày chết được nhắm mắt một chút, nói thật cho mày biết vậy, vị này, là đại ca của tao, mày đắc tội cậu ấy, còn có thể có đường sống hả?" Mặc Dương vừa cười
vừa nói.
"Đại... đại ca!" Khang Lăng không dám tin nhìn Hàn Tam Thiên, sao lại thế, sao anh lại là đại ca của Mặc Dương.
Đó là Hàn Tam Thiên, là kẻ bất lực của nhà họ Tô mà!
"Mặc đại ca, anh đừng nói giỡn với em nữa, nó là thằng bất lực, sao có thể là đại ca của anh được. Em biết anh đang đùa với em, muốn bao nhiêu tiền, anh cứ việc mở miệng, nhất định em sẽ thỏa mãn
anh." Khang Lăng nói.
"Haiz." Mặc Dương thở dài, tuy rằng tiền có thể giải quyết rất nhiều chuyện, nhưng chỉ duy nhất không giải quyết được Hàn Tam Thiên.
Với anh mà nói, e rằng tiền là thứ vô nghĩa nhất trên thế giới này nhỉ?
"Mày chết cũng không oan." Mặc Dương cười bảo.
Khang Lăng thấy thái độ Mặc Dương kiên
định như vậy thì dời mắt sang Hàn Tam Thiên, mặc dù không thể hiểu nổi tại sao thằng bất lực Hàn Tam Thiên này lại là đại ca của Mặc Dương, nhưng Khang Lăng biết, chỉ có lời Hàn Tam Thiên mới có thể giúp gã khỏi phải chết.
"Hàn Tam Thiên, tôi sai rồi, tôi sẽ không làm khó nhà họ Tô nữa, anh tha cho tôi đi, sau này nhất định tôi sẽ hợp tác với nhà họ Tô đàng hoàng." Khang Lăng quỳ xuống đất nói.
"Tôi còn phải về nhà với vợ, đi trước đây."
Hàn Tam Thiên không thèm liếc nhìn Khang Lăng, nói xong thì rời khỏi.
Mặc Dương dõi theo Hàn Tam Thiên rời khỏi phòng xong, trong lòng không khỏi nghĩ tới người phụ nữ của mình. Nhớ năm đó, ông vì bảo vệ cô ấy mới phải thoái ẩn giang hồ, vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ như ông nghĩ, trải qua cuộc sống yên bình, thế nhưng quay đầu nhìn lại ông mới biết mình đã sai lầm bao nhiêu.
Bây giờ nhìn Hàn Tam Thiên càng khiến Mặc Dương nhận thức được lựa chọn của
mình ngu xuẩn cỡ nào.
Muốn bảo vệ người phụ nữ của mình, chỉ có sức mạnh mới có thể làm được, mà hiện tại Hàn Tam Thiên đã làm được.
"Mấy ngày ngắn ngủi, nhà họ Khang cũng xong đời rồi, tính cả nhà họ Tạ, đây đã là gia tộc thứ hai rồi, không biết còn có bao nhiêu người không có mắt đánh vào tường đồng vách sắt này nữa đây." Mặc Dương lầm bầm lầu bầu nói.
Tuy rằng ông không ra tay giúp đỡ Lưu
Kỳ, nhưng con chó điên này gần như dốc hết gia sản đối phó Tạ Cẩn Ngôn, bây giờ nhà họ Tạ đã hoàn toàn sụp đổ, tạo nên động tĩnh không nhỏ ở thành phố Thiên Vân.
Nghe thấy Mặc Dương nói, Khang Lăng càng không dám tin, tình hình nhà họ Tạ, chẳng lẽ cũng có liên quan đến Hàn Tam Thiên?
Ngay cả nhà họ Tạ cũng bị xui xẻo, ông chủ một nhà xưởng như gã thì được cái gì?
"Mặc đại ca, em thật sự không còn cơ hội sao?" Khang Lăng tuyệt vọng nhìn Mặc Dương hỏi.
Mặc Dương không trả lời vấn đề này mà dùng hành động thực tế nói cho gã biết.
"Lâm Dũng, làm sạch sẽ một chút."
Rời khỏi Mordor, Hàn Tam Thiên không có
chỗ khác chậm trễ thời gian mà về thẳng biệt thự sườn núi, Tô Nghênh Hạ
đang nhổ cỏ trong vườn hoa, có thể thấy sau khi vút công việc đi, cô cũng rất nhàm chán.
"Bất động sản Nhược Thủy sẽ ngừng hợp tác với nhà họ Tô, ngân hàng cũng sẽ gây áp lực cho nhà họ Tô, nếu em không nỡ bỏ công ty này có thể tự mình làm chủ tịch." Hàn Tam Thiên bước đến bên cạnh nói với Tô Nghênh Hạ.
"Nếu không có anh, có phải em không làm được gì cả không?" Tô Nghênh Hạ quay đầu, đột nhiên hỏi Hàn Tam Thiên.
Hầu Tử sững sờ, anh không biết sao đột nhiên Tô Nghênh Hạ lại nói vậy.
Tuy rằng thật sự anh giúp Tô Nghênh Hạ rất nhiều, nhưng trong đó cũng có rất nhiều công lao của Tô Nghênh Hạ, vai trò của Hàn Tam Thiên chỉ là bắt cầu ở giữa mà thôi, dự án phía tây phát triển đến nay đều do một tay Tô Nghênh Hạ xử lý.
"Dĩ nhiên là không." Hàn Tam Thiên quả quyết trả lời, không thể bởi vì anh giúp đỡ
một chút mà che lấp sự cố gắng của Tôi Nghênh Hạ.
"Nếu em ở nhà giúp chống dạy con, anh cảm thấy thế nào?" Tô Nghênh Hạ hỏi.