Khi Khổng Võ nhìn thấy Hàn Tam Thiên, gã bước đến một cách nhiệt tình và hét lên: "Anh Hàn, chị dâu".
"Anh cũng đến đây chạy bộ vào buổi sáng à?" Hàn Tam Thiên hỏi một cách khó hiểu. Khổng Võ là một tay lão luyện vào ban đêm. Tại sao lại dậy sớm như vậy đi chạy
bộ?
Khổng Võ chắc chắn không phải là người thích tập thể dục. Nếu không phải là do nhân viên bảo vệ nói rằng Hàn Tam Thiên có thể xuất hiện vào lúc này, sao gã có thể dậy sớm như vậy?
"Anh Hàn, không dám lừa anh, là em ở đây đợi anh, không làm phiền anh và chị dâu mà đúng không?", Khổng Võ nói.
"Có làm phiền." Hàn Tam Thiên nói một cách không thương tiếc. Anh đã không chạy bộ với Tô Nghênh Hạ trong một thời gian dài, việc Khổng Võ xuất hiện, chắc chắn sẽ là một bóng đèn cản trở hai người.
Khổng Võ không nghĩ Hàn Hàn Thiên sẽ trả lời một cách thẳng thắn như vậy, vẻ mặt gã trở nên xấu hổ, không biết phải
làm gì.
Tô Nghênh Hạ biết Khổng Võ. Mặc dù cô chưa từng nói chuyện với gã, nhưng cô đã nghe nói về gã, và nhà họ Khổng cũng là một gia đình rất quyền lực ở thành phố Thiên Vân. Thấy Hàn Tam Thiên bất lịch sự với gã như vậy, cô trừng mắt nhìn Hàn
Tam Thiên và nói với Khổng Võ: "Không phiền đâu, anh tìm anh ấy có việc gì không?"
Khổng Võ nào dám nói chuyện, đầu óc gã cứ đờ ra. Gã định bồi bổ mối quan hệ với Hàn Tam Thiên, nhưng lại khiến Hàn Tam Thiên mất hứng.
"Chị dâu, tôi có thực sự là không làm phiền hai người sao?" Khổng Võ chột dạ hỏi. Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên. Hàn Tam Thiên cười một cách cay đắng. Vợ anh đã nói vậy rồi, anh còn có thể nói gì thêm nữa.
"Nếu anh có bất cứ điều gì muốn nói với tôi thì cứ nói đi, đừng trì hoãn thời gian của tôi." Hàn Tam Thiên nói.
Khổng Võ cảm thấy nhẹ nhõm nói: "Anh Hàn, tối nay có một bữa tiệc, em muốn mời anh tham dự."
"Bữa tiệc kiểu gì?" Hàn Tam Thiên hỏi. Bây giờ, anh có thể trở về phòng ngủ tiếp. Kể cả là mời anh vào tiệc bàn đào thì anh cũng không quan tâm, nhưng rõ ràng là Tô Nghênh Hạ không muốn anh từ chối quá nhanh.
"Đó là một bữa tiệc tập hợp những anh ấm cô chiêu trẻ tuổi trong thành phố Thiên Vân." Khổng Võ nói.
Hàn Tam Thiên chỉ muốn lắc đầu, nhưng anh đột nhiên cảm thấy một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình, chỉ có thể nói: "Được rồi, nhưng nó không thể khiến tôi quá quá chậm trễ, tôi phải về nhà
sớm." "Vâng, em sẽ sắp xếp bữa tiệc để nó bắt đầu sớm và sẽ không trì hoãn thời gian của anh đâu." Khổng Võ nói một cách hào hứng. Mục đích của gã là có thể lợi dụng bữa tiệc này để làm bạn với Hàn Tam Thiên. Bây giờ, Hàn Tam Thiên đã đồng ý, nên gã sẽ phải sắp xếp một cái gì đó để khiến cho Hàn Tam Thiên cảm thấy vui vẻ.
Ban đầu, Khổng Võ đã chuẩn bị một loạt những người mẫu có ngoại hình và cơ thể đẹp. Nhưng sau khi nhìn thấy Tô Nghênh
Hạ, gã đã gạt bỏ ngay ý tưởng này ở trong đầu. Người đẹp có thể mua chuộc được hầu hết đàn ông, nhưng Hàn Tam Thiên sẽ là một ngoại lệ, vì gã có thể thấy rằng Hàn Tam Thiên yêu Tô Nghênh Hạ. Nếu không phải là vì lời nói của Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên sẽ không tham dự bữa tiệc này.
"Chị dâu, tôi đi trước, không làm phiền hai người chạy bộ nữa." Khổng Võ khẽ gật đầu với Tô Nghênh Hạ.
Trước đây, Khổng Võ chưa bao giờ để ý đến Tô Nghênh Hạ, hay thậm chí là cả nhà họ Tô. Nhưng bây giờ, trong thâm tâm gã thực sự coi Tô Nghênh Hạ là chị dâu của mình, chỉ hận rằng mình không có quan hệ huyết thống với cô.
"Cái loại người Khổng Võ, sao em không để nó đi luôn? Làm lãng phí thời gian của anh." Sau khi chạy lên đỉnh núi, Hàn Tam Thiên hỏi Tô Nghênh Hạ.
"Nhà họ Khổng là một gia đình thuộc top đầu ở thành phố Thiên Vân. Thà có nhiều bạn bè hơn là gặp kẻ thù. Anh nên có một mối quan hệ tốt với anh ấy, để sau này có thêm cơ hội phát triển", Tô Nghênh Hạ
nói.
"Anh?" Hàn Tam Thiên ngạc nhiên. Anh đoán là Tô Nghênh Hạ làm việc này cho công ty của nhà họ Tô, nhưng Tô Nghênh Hạ dường như không nghĩ vậy."Không phải là anh thì chẳng lẽ là em à? Nếu em định phát triển nó thì đó cũng là công ty của nhà họ Tô. Đến cuối cùng thì người được hưởng lợi cũng chính Tô Hải Siêu. Em không quan tâm bây giờ nhà họ Tô sẽ đi lên như thế nào." Tô Nghênh Hạ nói.
Hàn Tam Thiên không ngờ rằng cô thực sự nghĩ cho mình, nhưng nhà họ Khổng
không là gì đối với anh. Và cũng không phải là nói quá nếu bảo là cả thành phố Thiên Vân cũng không là gì đối với Hàn Tam Thiên.
Nhưng Tô Nghênh Hạ có thể nghĩ vậy, vẫn khiến cho Hàn Tam Thiên rất cảm động.
"Nghênh Hạ, em thực sự đã khiến anh vô cùng cảm động." Hàn Tam Thiên nói.
"Đừng quên, anh phải khiến tất cả những người coi thường chúng ta phải hối hận." Tô Nghênh Hạ nhìn về phía bắc và nói một cách đầy khao khát.