Trước tới nay đều là cô ta cao thượng trước Lưu Kỳ, làm gì có chuyện Lưu Kỳ
dám đánh cô?
“Lưu Kỳ, anh không muốn tôi sao?” Tạ Ngữ Phù nói.
Lưu Kỳ cười lạnh: “Loại kỹ nữ như mày, đừng tưởng tạo không biết mày nghĩ gì. Không phải mày lợi dụng tạo giúp mày sao? Tao mà biết mày không để ý đến tao, mẹ nó tạo còn phí thời gian trên người mày làm gì. Loại vẻ đẹp như mày, tao chỉ cần bỏ tiền ra là một đám con gái đã bị vào rồi. Mày tự coi mình là nữ hoàng muốn ông đâu hầu hạ mày chắc?”
Tạ Ngữ Phù nghe được câu này, sắc mặt
càng trắng bệch. Chính vì tồn tại người như Lưu Kỳ mới khiến Tạ Ngữ Phù có niềm tin vào bản thân, mới khiến cô ta có cảm giác cao quý như một nữ hoàng. Mà lời của Lưu Kỳ hoàn toàn đánh cô ta vào băng cốc.
“Huống chi lúc này ngay cả Mặc đại ca mà mày cũng dám trêu vào. Con mẹ mày, tao mà không cho mày một bài học sao xứng với Mặc đại ca được chứ.” Nói xong, Lưu Kỳ lại cho Tạ Ngữ Phù mấy đấm lên mặt.
Mặc Dương nhìn tình huống như vậy, cười nhạt. Lưu Kỳ vì rũ sạch trách nhiệm mà ra tay thật độc ác, đối xử với người
phụ nữ mình thích mà không lưu tình.
“Lưu Kỳ, cậu nói cho cẩn thận, cái gì mà xứng với tôi, cậu đánh cô ta thì liên quan gì tới tôi?” Mặc Dương thản nhiên nói.
Lưu Kỳ sợ hãi, nhanh chóng cúi đầu, nói: “Mặc đại ca, em biết sai rồi. Chuyện này đều là ý của con đàn bà này, không liên quan gì đến em, hy vọng Mặc đại ca tha cho em một mạng.”
“Thả hay không thở không phải do tôi quyết.” Mặc Dương nói.
Lưu Kỳ biết lời này có ý gì, trực tiếp quỳ
trước Hàn Tam Thiên. Lúc này cậu ta không quan tâm danh tiếng vô dụng của Hàn Tam Thiên ở thành phố Thiên Vân, chỉ một động tác mà thôi, cậu ta tình nguyện quỳ trước Hàn Tam Thiên.
Bạn của Mặc Dương!
Những chữ này rất nặng ở thành phố Thiên Vân, chỉ nhẹ hơn mỗi nhà họ Thiên mà thôi.
Đương nhiên, nếu để Lưu Kỳ biết những gì xảy ra ở bữa mừng thọ của Thiên Xương Thịnh, có thể ngay cả ý nghĩ giết Tạ Ngữ Phù cũng có.
“Anh Tam Thiên, em sai rồi, đều là lỗi của em, van cầu anh cho em một cơ hội.” Lưu Kỳ rập đầu nói.
Hàn Tam Thiên ngồi trên ghế sa lông, nói: “Xe của tôi bị đập, đây là xe mà Thiên Linh Nhi đua, cô ấy mà biết được chuyện này cũng không tốt đâu.”
Lưu Kỳ tê cả da đầu, sắp bật khóc đến nơi. Tại sao lại dính líu đến nhà họ Thiên rồi? Rốt cuộc Hàn Tam Thiên này là người nào mà không chỉ quen biết với Mặc Dương mà còn biết cả Thiên Linh Nhi,
hơn nữa Thiên Linh Nhi còn cho anh chiếc xe đắt như vậy!
“Anh Tam Thiên, xe của anh, em đến cho anh một chiếc mới.” Lưu Kỳ cắn răng nói. Dù mấy triệu khiến người khác xót gan ruột nhưng so với việc nhà họ Lưu tan cửa nát nhà thì tổn thất chút tiền này không đáng là bao.
“Ý của cậu là nguyện ý gánh chịu hậu quả thay cho Tạ Ngữ Phù?” Hàn Tam Thiên cười nói.
“Không không không không không.” Lưu Kỳ hoang mang xua tay, vội vàng nói:
“Anh Tam Thiên, anh hiểu lầm ý của em rồi. Em không gánh hậu quả thay cho cô ta, mà chỉ muốn trả giá thật lớn cho hành vị của bản thân thôi. Dù sao cũng là em đã động đến anh.”
Mặc Dương thấy dáng vẻ sợ thon thót của Lưu Kỳ, cười nói với Hàn Tam Thiên: “Cậu đừng dọa cậu ta nữa. Không thì thảm trải sàn trong phòng này cũng cần thay toàn bộ, lúc đó cậu đền lại cho tôi.”
“Được đấy, trước tiên thì trả tiền lại cho tôi đi rồi tôi đến thảm cho anh.” Hàn Tam Thiên nói.
Mặc Dương lúng túng, hai trăm triệu này ông không định trở lại đâu. Tên Hàn Tam Thiên có tiền như vậy, hai trăm triệu này đáng là bao.
“Vậy cậu cứ tiếp tục đi.” Mặc Dương nói.
“Tạ Ngữ Phù, cô gọi cho cha cô đi, tôi không muốn nhắm vào phụ nữ.” Hàn Tam Thiên nói.
Tạ Ngữ Phù đã hoàn toàn tuyệt vọng. Mặc Dương thiếu tiền Hàn Tam Thiên, bảo sao ông lại giúp Hàn Tam Thiên.