Nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Tô Hải Siêu cười gằn, âm dương quái khí nói: "Bám váy đàn bà tốt thật, mặt trời lên cao mới rời giường, không lo ăn không lo mặc, sao tôi không số may như vậy chứ?"
Hàn Tam Thiên biết Tô Hải Siêu đang chê cười, có điều câu nói như thế này không hề lực sát thương với anh, nói: "Cậu mà có bề ngoài như tôi, có lẽ cũng sẽ có người bao nuôi cậu. Chỉ tiếc khuôn mặt là trời sinh, đời này cậu không đuổi kịp tôi được đâu."
Tô Hải Siêu bị nói tức giận đến thổ huyết, Hàn Tam Thiên đang bóng gió nói anh ta
xấu xí?
"Hàn Tam Thiên, đồ không biết xấu hổ nhà cậu. Cũng khiến tôi mở rộng tầm mắt, là một người đàn ông mà hoàn toàn không có tiền đồ gì, còn không thấy ngại mà dương dương tự đắc." Tô Hải Siêu lạnh lùng nói.
"Cậu đang là không ăn được nho nên nói nho chua đó à? Tôi có thể hiểu được, dù sao người giống như cậu trừ ước ao ra cũng không có biện pháp khác." Hàn Tam Thiên cười nói.
Sắc mặt Tô Hải Siêu tái xanh, đối phó với
loại da mặt dày như tường thành này, anh ta chỉ có võ mồm không chiếm ưu thế được.
"Di Tưởng, cái thằng nhãi con rể vô dụng này đúng khiến dì phải xấu hổ." Tô Hải Siêu chuyển đề tài, nói với Tưởng Lam.
Trong dự đoán của Tô Hải Siêu, Tưởng Lam nhất định sẽ chế giễu Hàn Tam Thiên vài câu nhưng sự tình không phát triển theo như anh ta dự liệu.
Tưởng Lam đeo tất cả đồ trang sức lên người mình, đang mê muội trang điểm cho chính mình, làm gì còn tâm tư trào
phúng Hàn Tam Thiên cùng Tô Hải Siêu chứ?
Hơn nữa dù lúc này Tưởng Lam không làm chuyện gì, bà cũng sợ hãi nói với Hàn Tam Thiên những câu này.
"Đám trẻ tuổi mấy đứa cứ từ từ nói chuyện, không có quan hệ gì với dì." Tưởng Lam không hề hứng thú nói.
Tô Hải Siêu hít sâu một hơi, người phụ nữ này đúng là trong mắt chỉ có tiền, thế mà không biết xấu hổ mặc Hàn Tam Thiên tùy
"Hàn Tam Thiên, làm một người đàn ông, tôi cảm thấy xấu hổ thay cho cậu." Tô Hải Siêu nói.
"Tại sao phải thay tôi cảm thấy xấu hổ? Tôi chưa từng nói xin cậu hỗ trợ, cậu không cần tưởng bở như vậy." Hàn Tam Thiên cười nói.
Tô Hải Siêu hận đến tóc gáy toàn thân đều dựng đứng lên, nếu không phải đánh không lại Hàn Tam Thiên, anh ta đã sớm ra tay.
"Tô Diệc Hàm, chúng ta đi." Tô Hải Siêu
sợ tiếp tục ở lại chỗ này, sớm muộn sẽ bị Hàn Tam Thiên trêu chọc tức giận đến thổ huyết. Loại vô liêm sỉ như vậy, anh ta không phải là đối thủ, chỉ có thể nhận
thua.
Tô Diệc Hàm nhìn Tưởng Lam từ đầu đến cuối, trong lòng nhỏ máu không ngừng. Thứ vốn nên thuộc về cô ta, hiện tại toàn bộ đang nằm hết trên người Tưởng Lam, khỏi nói khó chịu đến mức nào.
Nghe Tô Hải Siêu nói, mới không cam lòng thu hồi ánh mắt không muốn, nói với Hàn Tam Thiên: "Chưa từng thấy ai có da mặt dày như vậy đấy. Hy vọng anh có thể
ăn cơm mềm cả đời, cẩn thận bị Tô Nghênh Hạ đá một cái. Dù sao loại đàn ông như anh đã không xứng với cô ta."
"Gây xích mích ly gián vô dụng với tôi. Không còn chuyện gì nữa thì đi nhanh đi." Hàn Tam Thiên không sao cả nói.
Sau khi hai người rời khỏi biệt thự, Tô Hải Siêu âm trầm, tức giận nói: "Đợi đến khi mọi thứ kết thúc, để xem nó còn dám kiêu ngạo đến khi nào. Chờ anh cầm lại dự án phía tây để xem nó còn tư cách gì bám váy đàn bà."
"Quan hệ của anh và Chung Lương thế
fi nào rồi? Hàn Tam Thiên lớn lối như vậy, dựa cả vào địa vị của Tô Nghênh Hạ trong công ty, anh mà không dập được lòng kiêu ngạo của nó, sau này nó sẽ càng phách lối hơn." Tô Diệc Hàm giựt giây, hiện tại cô ta rơi xuống đáy vực, ước gì Tô Nghênh Hạ đi theo với cô. Tốt nhất là có thể mau chóng tước đoạt thân phận người phụ trách của dự án thành phố phía tây.
Dù Tô Hải Siêu nói rất ác đọc, nhưng tiến độ đến tận bây giờ không có bất kỳ tiến triển gì, dù đã gặp mặt Chung Lương mấy lần, thái độ mà Chung Lương đối với anh ta cũng không tệ lắm, nhưng quan hệ vẫn
chưa đủ để đề cập đến chuyện này.
Từng có hai lần nguy hiểm, lần này Tô Hải Siêu không nắm chắc trăm phần trăm nên sẽ không dám đi thử nghiệm. Vì hậu quả tạo thành không thể cứu vãn nổi, lúc đó nhà họ Tô sẽ triệt để xong đời.
"Không vội, anh có thời gian chơi với tên đó, một oắt con vô dụng mà thôi, chẳng lẽ còn có thể chơi lại anh." Tô Hải Siêu lạnh lùng nói.
Tô Diệc Hàm đương nhiên là tin tưởng Tô Hải Siêu. Dù sao hiện giờ anh ta cũng là chủ tịch của nhà họ Tô, có được quyền lợi
khống chế công ty tuyệt đối, mà Hàn Tam Thiên, một đứa ở rể, có thể có bản lĩnh gì đấu với Tô Hải Siêu.
"Sớm muộn gì nó cũng sẽ rơi vào trong tay anh." Tô Diệc Hàm nói.
Trong biệt thự, Tưởng Lam đang chìm đắm trong đống sính lễ vừa được mang đến, với một người trong mắt chỉ có tiền như bà, hiện tại sẽ không buông bất cứ vật gì.
"Ồ." Tưởng Lam đột nhiên nhìn thấy trâm vàng có rất nhiều vết mài, sắc mặt nhất thời trầm xuống, hô với Hàn Tam Thiên:
"Hàn Tam Thiên, cậu mau đến xem xem."
Hàn Tam Thiên không hiểu đi tới bên người Tưởng Lam, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cậu nhìn cây trâm này xem, có phải là có người cố tình mài đi." Tưởng Lam không vui nói.
Nhìn vết mài, đúng là thời gian không lâu, hẳn là Tô Diệc Hàm cố ý làm như vậy.