Thi Tinh vừa bước ra khỏi khu biệt thự, Viêm Quân đã lặng yên xuất hiện bên cạnh bà.
“Bà không chỉ để nó gánh một trách nhiệm không cần thiết lại còn cho nó một hy vọng vô nghĩa.” Giọng nói của Viêm Quân cực kỳ lạnh lẽo. Dù chức vụ của ông chỉ là bảo vệ nhà họ Hàn, không có tư cách nhúng tay vào bất cứ chuyện gì nội bộ nhà họ Hàn nhưng đối với hành vi của Thi Tinh vẫn không nhìn nổi.
Đưa cho Hàn Tam Thiên nhìn bức ảnh cũng có nghĩa Hàn Tam Thiên phải đi điều tra bối cảnh sau lưng của tên đạo sĩ kia.
Đối với Hàn Tam Thiên, chuyện này cực kỳ nguy hiểm, mà Thi Tinh vì không để Hàn Tam Thiên có thể từ chối được mà ngay cả chuyện của Hàn Thiên cũng lôi ra. Đây là khiến Hàn Tam Thiên không còn cơ hội lựa chọn.
“Toàn bộ nhà họ Hàn dù là tôi cũng không thể khiến Hàn Tam Thiên sinh ra một tia tình thân được. Chỉ có Hàn Thiên mới là người mà nó để ý nhất. Chỉ có làm vậy mới có thể khiến nó toàn tâm toàn ý đi điều tra.” Mặt Thi Tinh không hề có cảm xúc nào.
“Nhưng bà cũng không nên dùng cách
này cho nó hy vọng. Công ơn nuôi dưỡng của Hàn Thiên là đau xót cả đời này mà Hàn Tam Thiên không thể xóa bỏ. Lẽ nào bà không biết nó đã khóc ngất xỉu bao nhiêu lần sao?” Viêm Quân cắn răng nói.
“Đương nhiên là tôi biết, tình cảm mà nó đối với ơn nuôi của Hàn Thiên không có bất kỳ ai có thể so đực. Nhưng ông nên rõ ràng, hy vọng là động lực lớn nhất đối với một người.” Thi Tinh nói.
“Nhưng Hàn Thiên đã chết, chuyện này hoàn toàn không phải là hy vọng.” Viêm Quân tức giận nói.
“Đã chết?” Thi Tinh cười nhạt, nói: “Ông đã nhìn thấy thi thể của cha chưa? Chỉ cần chưa nhìn thấy thi thể của ông ấy thì ai có thể xác nhận một trăm phần trăm là ông ấy đã chết chứ? Dù có là một phần vạn cơ hội, Hàn Tam Thiên cũng sẽ không từ bỏ.”
Viêm Quân hít sâu một hơi. Nhiều năm rồi không hề có tin tức của Hàn Thiên, làm gì có khả năng còn sống đây? Thi Tinh chỉ đang lợi dụng điều này để Hàn Tam Thiên đi làm chuyện này mà thôi.
“Năm đó trước khi chết, ông ấy muốn tôi
chăm sóc nhà họ Hàn thật tốt. Trạng thái đó làm sao có khả năng sống được.” Viêm Quân siết chặt nắm tay nói.
“Ý của ông là thi thể của ông ấy không cánh mà bay? Ông nghĩ có thể sao? Đối thủ của nhà họ Hàn trong bóng tối mang một thi thể không còn ý nghĩa đi để làm gì?” Thi Tinh cười nói.
Viêm Quân biết, có nói đạo lý với bà cũng không có ý nghĩa nữa. Hơn nữa hiện tại đã cho Hàn Tam Thiên hy vọng, chắc chắn Hàn Tam Thiên sẽ truy xét bằng được, ông có nói gì cũng vô dụng.
“Bà đừng như Nam Cung Thiên Thu, hy vọng bà sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó.” Viêm Quân nói.
Thi Tinh dừng bước, ngay lập tức nở nụ cười thoải mái. Giống Nam Cung Thiên Thu?
Không phải giống, bà và Nam Cung Thiên Thu vốn là một loại người. Chỉ là khi Nam Cung Thiên Thu vẫn còn áp chế bà nên mới không để lộ bản tính mà thôi.
Thi Tinh rất đồng tình với cảnh Hàn Tam Thiên chịu bất công, nhưng không có
nghĩa bà sẽ để Hàn Tam Thiên hưởng thụ sinh hoạt bình yên. Phiền phức của nhà họ Hàn nên để Hàn Tam Thiên gánh chịu.
Hơn nữa bà cũng phải biết vì sao Hàn Thành lại đột nhiên bị bệnh, bà vì báo thù cho Hàn Thành!
“Thật ra không cần phải nói nhiều như vậy, nó là người nhà họ Hạn nên bắt buộc phải làm những chuyện này. Đây là trách nhiệm nó không thể trốn tránh được.” Thi Tinh lầm bầm.
Năm đó khi bà gả vào nhà họ Hàn, là do đích thân Hàn Thiên chọn. Bản thân bà
giống hệt Nam Cung Thiên Thu đều có sự đặc biệt trong người. Trước đây Thi Tinh không hiểu tại sao Hàn Thiên lại làm như thế nhưng giờ bà đã rõ. Hàn Thiên muốn mỗi người đều phải có năng lực chống đỡ một mình, Nam Cung Thiên Thu đã chết thì bà phải là người đẩy nhà họ Hàn lên.
“Cha à, cha thật sự quá thông minh. Cả đời này, không ai có lòng dạ so được với cha.” Thi Tinh cảm thán rồi lộ ra khuôn mặt tươi cười, tiếp tục nói: “Nhưng tốt nhất là cha không nên còn sống. Chỉ có lửa giận mới có thể khiến Hàn Tam Thiên báo thù vì nhà họ Hàn. Chỉ khi cha chết mới là ngọn mồi lửa hữu hiệu nhất.”
Hôm sau, hai người Tô Hải Siêu và Tô Diệc Hàm xuất hiện ở khu biệt thự Đỉnh Vân. Mang theo tiền mặt và vàng ngọc.
Nghĩ đến việc đưa cho Tô Nghênh Hạ đống đồ này, Tô Diệc Hàm vô cùng tức giận. Trước đây cô ta dùng những món đồ này khoe khoang trước mặt Tô Nghênh Hạ nhưng giờ đây phải chắp tay đưa cho người ta. Điều này làm Tô Diệc Hàm hận không thể giết Tô Nghênh Hạ.
“Hải Siêu, chờ em chút.” Tô Diệc Hàm dừng bước, nói với Tô Hải Siêu.
Tô Hải Siêu không hiểu nhìn Tô Diệc Hàm, nói: “Em định làm gì?”
Trong mắt Tô Diệc Hàm lóe ra một tia hung tàn, nói: “Em không thể để nó được hưởng lợi được.”
Khi nói, Tô Diệc Hàm lấy trâm vàng ra, mài tới mài lui trên mặt đất, rất nhanh cây châm bị mài tróc ra.
“Em là gì vậy, điên rồi sao?” Tô Hải Siêu thấy cảnh này, nhanh chóng ngăn cản Tô Diệc Hàm.
“Em không điên, dù có cho nó cũng phải phá hỏng.” Tô Diệc Hàm nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Hải Siêu biết cô ta cực kỳ bất mãn với chuyện này nhưng ngoại trừ nghe theo thì còn làm gì được nữa? Nếu đồng vàng ngọc này bị hủy hết, bị Thi Tinh biết được, trách nhiệm này toàn bộ nhà họ Tô không thể gánh được.
“Mẹ nó em yên tĩnh chút được không, vẫn
muốn gây phiền toái cho nhà họ Tô sao?” tsh lạnh lùng nói.