Hàn Tam Thiên cúi đầu nhưng không khom lưng, lúc sau mãi đến khi Nam Cung Thiên Thu vốn đang giãy giụa không còn bất cứ tiếng động gì nữa, anh mới ngẩng đầu.
Đã chết.
Đã chết là tốt rồi.
Đã chết thì sẽ không còn phiền não nữa, cũng sẽ không còn nhìn thấy bộ dáng của kẻ bất lực Hàn Quân nữa.
“Hàn Tam Thiên, bà đã chết rồi, bây giờ cậu có thể buông tha cho tôi rồi chứ.” Hàn
Quân nhìn Hàn Tam Thiên nói, trong lòng không có một chút đau thương nào, gã chỉ quan tâm bản thân có thể an toàn rời khỏi nơi này hay không thôi.
“Thả anh đi, anh còn phải quay về Tần Thành ngồi tù. Cái người tên là Quan Dũng ấy, chắc chắn sẽ hầu hạ anh thật tốt, dù sao tôi đánh tên đó cũng không ít.” Hàn Tam Thiên cười nói.
Vẻ mặt Hàn Quân khó coi giống như là ăn phải phân, vất vả lắm mới được ra ngoài, bây giờ vẫn phải trở về ngồi tù?
Hơn nữa nếu những lời anh nói là sự thật,
anh thực sự đã đánh Quan Dũng thì sau này gã ở trong phòng lớn, còn không phải là sống không bằng chết?
“Hàn Tam Thiên, cầu xin cậu, giúp tôi nghĩ cách đi. Đừng để tôi về nhà tù Tần Thành, cậu muốn tôi làm gì cũng được.” Chân của Hàn Quân đã phế đi, muốn quỳ xuống cũng không làm được, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất không ngừng đập đầu xuống đất.
“Anh không quay về, vậy nhà họ Hàn thật sự sẽ tiêu đời đó.” Hàn Tam Thiên cười nói, sau đó nhìn về phía Thi Tinh.
Thi Tinh đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, hỏi: “Con muốn làm gì?”
“Nhà họ Hàn đối với con mà nói, chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng mà nhà họ Hàn ít nhất có thể bảo đảm cuộc sống sau này của mẹ, không lo cơm áo.” Hàn Tam Thiên nói.
Thi Tinh hít sâu một hơi, bây giờ anh hoàn toàn có tư cách nắm nhà họ Hàn trong tay, nhưng dường như anh cũng không để vào mắt. Cho dù là dễ như trở bàn tay thì anh cũng không muốn.
“Chẳng qua có một chuyện, con cần mẹ hỗ trợ.” Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.
Thi Tinh gật đầu, nói: “Đây là việc mẹ phải làm, tuy rằng mẹ biết không bù đắp lại được gì nhưng nếu có thể giúp con làm chút chuyện, lòng của mẹ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
“Vài ngày nữa là buổi họp mặt gia đình nhà họ Tô, mẹ lấy lại sính lễ kia đi.” Hàn Tam Thiên nói.
Nghe được câu này, Tưởng Lam và Tô Nghênh Hạ bất ngờ cùng lúc ngẩng đầu,
không dám tin nhìn Hàn Tam Thiên.
Phần sính lễ quý trọng kia vậy mà do Thi Tinh đưa tới?
Như vậy... như vậy chủ nhân của phần sính lễ này không phải là Tô Nghênh Hạ
sao!
Tô Nghênh Hạ không khỏi hoảng sợ, nhà họ Hàn, hóa ra là Hàn Tam Thiên.
Người phụ nữ tên là Thi Tinh này, rốt cuộc là ai?
Còn có Nam Cung Thiên Thu đã thắt cổ
và Hàn Quân, bọn họ rốt cuộc là người nào!?
Tưởng Lam nhịn không được muốn đứng lên bảo Hàn Tam Thiên để sính lễ lại, dù sao đó cũng là cho Tô Nghênh Hạ. Nhiều vàng ngọc tiền tài như vậy có thể chảy vào trong túi tiền, Tưởng Làm sao có thể bằng lòng để bà lấy về được?
Chẳng qua thi thể của Nam Cung Thiên Thu vẫn còn treo ở đó, bà thật sự không có lá gan mở miệng.
Lúc này, của biệt thự mở ra, Tô Quốc Diệu vừa đi gặp gỡ bạn bè sau đó mang
một thân đầy mùi rượu trở về nhà.
Tô Quốc Diệu nhìn Hàn Tam Thiên một lúc, có rượu tăng thêm can đảm, ông nổi giận đùng đùng đi đến chỗ Hàn Tam Thiên.
“Hàn Tam Thiên, mày là đồ khốn, ngay cả cha mày cũng dám đánh. Hôm nay ông đây phải dốc sức dạy dỗ mày một chút.” Tô Quốc Diệu nghiến răng nghiến lợi nói.
Tưởng Lam nghe xong câu đó, bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh đầy người. Mới uống chút rượu đã coi trời bằng vung? Dám không để Hàn Tam Thiên vào trong mắt
sao?
Hàn Tam Thiên này chính là một nhân vật lớn. Hơn nữa đến cả bà nội của mình cũng không tha, Tô Quốc Diệu được tính là cái thá gì chứ.
Tưởng Lam lăn lông lốc đứng dậy, chạy đến trước mặt Tô Quốc Diệu, tát một bạt tại thật mạnh, nói: “Tô Quốc Diệu, nếu ông đã uống rượu thì lập tức trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tô Quốc Diệu bị cái tát này đánh cho tỉnh táo hai phần. Thực ra không cần đánh, chỉ cần nghe được giọng nói tức giận của
Tưởng Lam cũng đủ giúp ông tỉnh táo rồi, dẫu sao ông đã sợ Tưởng Lam tới tận xương.
“Vợ à, bà làm gì vậy, kẻ bất lực này suýt chút nữa đã cưỡng hiếp con gái chúng ta rồi đó.” Tô Quốc Diệu khó hiểu nói
Tưởng Lam nghiến răng, việc này chính là một sự hiểu lầm. Hơn nữa, cho dù Hàn Tam Thiên có làm thật thì thế nào? Ông có thể chọc nổi sao?
Lúc này, thậm chí Tưởng Lam còn cảm thấy đây là một lẽ đương nhiên. Dù sao Tô Nghênh Hạ chính là vợ của Hàn Tam
Thiên mà.
“Ông câm miệng, nơi này không có chuyện cho ông nói, mau trở về phòng đi.” Tưởng Lam mắng.
Tô Quốc Diệu bối rối gãi đầu, loại tình huống gì đây?
Hơn nữa lúc này ông mới nhận ra có rất nhiều người lạ ở trong nhà và sự tức giận vô cùng lạ lùng.
Đột nhiên, ánh mắt Tô Quốc Diệu nhìn thấy có bóng người treo lơ lửng giữa không trung, khi nhìn thấy khuôn mặt dữ
tợn vì ngạt thở của Nam Cung Thiên Thu. Ông sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, tay chân như nhũn ra, đầu óc mờ mịt không hiểu.
“Chuyện này... Ai vậy, sao lại thắt cổ ở trong nhà chúng ta.” Tô Quốc Diệu hoảng sợ nói.
Tưởng Lam không dám nhìn Nam Cung Thiên Thu vì sợ buổi tối sẽ gặp ác mộng, lại càng không dám tùy tiện giải thích cho Tô Quốc Diệu về chuyện này, vì thế bà nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Ba con uống rượu, mẹ dẫn ông ấy về phòng trước.”
Hàn Tam Thiên không gật đầu, Tưởng Lam cũng không dám nhúc nhích. Giờ này phút này, Tưởng Lam đã kinh sợ đến tận xương tủy.
“Đi đi.” Hàn Tam Thiên nói.
Tất cả áp lực tại giờ phút này giống như một trận nước lũ trút hết xuống, Tưởng Lam không nói hai lời dắt tay Tô Quốc Diệu đi lên lầu.