"Xem ra không dạy bảo cô một chút thì cô không biết bà già tôi là người thế nào." Nam Cung Thiên Thu đặt quái trượng xuống, nặng nề đập xuống đất, phát ra một tiếng keng.
Mấy vệ sĩ đi theo bước đến, một người trong số đó đi tới trước mặt Tô Nghênh Hạ, từ trên cao nhìn xuống nói: "Quỳ xuống."
"Tôi không quỳ, bà có thể làm gì tôi?" Tô Nghênh Hạ ngước đầu, vẻ mặt không chịu thua nói.
Vệ sĩ mặt không biểu cảm, tóm tóc Tô Nghênh Hạ đè đầu cô xuống, nâng đầu gốc lên, thúc vào bụng Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ đau đớn kêu ra tiếng, cảm nhận vệ sĩ không ngừng đè xuống, không thể làm gì quỳ xuống đất.
Cô có tính tình bướng bỉnh, nhưng trước mặt sức mạnh, sao có thể sánh bằng vệ sĩ chứ?
Nam Cung Thiên Thu cười đắc ý, nói với Tô Nghênh Hạ: "Không phải cô mạnh mẽ
lắm à? Sao lại quỳ xuống."
Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ không cam lòng, ngẩng đầu căm tức nhìn Nam Cung Thiên Thu, nói: "Tôi có thể quỳ xuống trước bà, còn có thể thắp ba nén hương cho bà nữa, bà muốn không?"
Nam Cung Thiên Thu lập tức giận dữ, vẻ mặt dữ tợn quơ ngang quải trường đập lên vai Tô Nghênh Hạ.
"Tiện nhân không biết sống chết, cô cũng dám nguyền rủa tôi." Nam Cung Thiên Thu phẫn nộ quát.
Tô Nghênh Hạ bị đau mặt mày đau đớn, lúc này rốt cuộc Tưởng Lam không chịu được nữa, bà biết, Tô Nghênh Hạ tiếp tục mạnh miệng như vậy nhất định còn chịu đau khổ nữa.
Nhưng bà không dám phản kháng Nam Cung Thiên Thu, chỉ bước đến cạnh Tô Nghênh Hạ nói: "Nghênh Hạ, con đừng nói nữa, mau kêu thằng vô dụng kia về đi, nó đắc tội người ta, hậu quả nó phải tự gánh lấy."
"Thằng vô dụng? Tôi rất thích cách gọi này, nhưng cô là mẹ tiện nhân này, cô
cũng quỳ xuống đi." Nam Cung Thiên Thu cười nói.
Tưởng Lam xương mềm, nghe thấy câu này liền quỳ xuống không chút do dự, bà cũng không muốn bị đánh.
Hình như Nam Cung Thiên Thu còn cảm giác sức uy hiếp của mình chưa đủ, quay Ỗđầu nhìn về phía Hà Đình, cả người làm trong nhà cũng không định buông tha.
"Còn bà nữa, lại đây quỳ xuống, phàm là người có liên quan đến Hàn Tam Thiên đều phải bị nó liên lụy." Nam Cung Thiên Thu nói.
Tưởng Lam nghe thế, trong lòng hận Hàn Tam Thiên sắp chết, rốt cuộc anh đã gây ra chuyện nhân thần cộng phẫn gì mà dẫn tới đối thủ lợi hại như vậy.
Ba người quỳ ngay ngắn trước mặt Nam Cung Thiên Thu, như vậy mới khiến bà tìm được cảm giác bề trên, hài lòng ngồi lại sofa.
Cả quá trình Thi Tinh đều tỏ ra lạnh nhạt, không nhúng tay vào. Đầu tiên bà biết mình nhúng tay cũng không thể thay đổi kết quả, hai là bà không cần nhúng tay,
những chuyện này, tất nhiên sẽ có Hàn Tam Thiên đến xử lý.
Như Tưởng Lam đã nói, hậu quả phải tự gánh chịu, về phần là Nam Cung Thiên Thu tự ăn quả ác, hay là Hàn Tam Thiên tiếp tục chịu bất công, chỉ có thể chờ xem.
"Thi Tinh, người không biết điều như vậy, cô không dạy bảo một chút hả?" Nam Cung Thiên Thu nói với Thi Tinh.
Thi Tinh biết, bà cụ làm vậy là muốn bà đi ép Tô Nghênh Hạ, nhưng bà sẽ không làm thế.
"Mẹ, không liên quan gì tới con." Thi Tinh
thản nhiên nói.
Nam Cung Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, nói: "Cô cho rằng làm vậy có thể khiến lương tâm thanh thản sao? Đối với loại rác rưởi kia, cần nể tình à? Cô không đánh, tôi cũng kêu người ta đánh."
Dứt lời, Nam Cung Thiên Thu ra lệnh vệ sĩ: "Đánh người phụ nữ này cho tôi, tôi muốn xem xem xương cốt của nó cũng đến bao nhiêu."
Vệ sĩ lập tức tát mấy phát liên tiếp vào
mặt Tô Nghênh Hạ.
Nhưng xương cốt Tô Nghênh Hạ rất cứng, rắn răng cố nén, gồng mình không phát ra chút âm thanh.
Nam Cung Thiên Thu cười lạnh nhin Tô Nghênh Hạ, bà không tin người phụ nữ này có thể chịu đựng mãi, phụ nữ của thằng vô dụng, chẳng phải cũng là kẻ vô dụng ư?
Chẳng mấy chốc gương mặt của Tô Nghênh Hạ đã sưng phồng lên, hơn nữa vô số sợi tóc phủ xuống mặt, Thi Tinh có chút không nhìn nổi, nói với Nam Cung
Thiên Thu: "Mẹ, không phải mẹ đến tìm Hàn Tam Thiên sao? Mẹ không sợ nó đã tìm thấy Hàn Quân rồi hả?"
Nghe nói thế, trong lòng Nam Cung Thiên Thu hốt hoảng, tuy rằng bà còn muốn tiếp tục tra tấn Tô Nghênh Hạ nhưng nhớ đến cháu trai cưng của mình, cũng không thể chậm trễ thời gian,
Sau khi kêu vệ sĩ dùng tay, bà nói với Tô Nghênh Hạ: "Mau kêu nó cút về."
Mồm miệng Tô Nghênh Hạ đã ậm ờ, cuối cùng vẫn là Tưởng Lam lấy điện thoại ra.