"Nghênh Hạ, cuối cùng con cũng đã về nhà rồi."
"Nếu con không trở về, trật tự của gia đình này sẽ bị đảo lộn mất."
Nhìn thấy Tô Nghênh Hạ, Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu vội vã đi về phía cô.
Nhìn thấy cái mũi sưng vù và mặt mũi bầm dập của Tô Quốc Diệu, Tô Nghênh Hạ hỏi một cách khó hiểu: "Bố, bố làm cái gì vậy, để bị người ta đánh thành thế này".
"Con còn nói nữa à, đều là do cậu ta đánh đấy. Thậm chí cậu ta còn đánh mẹ của
con. Bố định đi tìm cậu ta để nói chuyện, thì cậu ta không nói lời nào liền đánh bố một cái." Tô Quốc Diệu nghiến răng nghiến lợi nói.
Hàn Tam Thiên đánh người?
Sao có thể như thế được! Anh ấy sao lại có thể đánh một ai đó.
"Mọi người đừng có cứ đổ tội cho Tam Thiên, làm sao anh ấy có thể đánh người được." Tô Nghênh Hạ không tin họ chút nào. Hàn Tam Thiên là người như thế nào, cô biết rất rõ, làm sao anh có thể ra tay đánh ai đó được?
Lúc này, Hàn Quân đứng dậy, quay đầu lại và nói: "Tôi đánh đó. Cô không cần phải nghi ngờ gì nữa."
Khi Hàn Quân nhìn thấy Tô Nghênh Hạ một cách rõ ràng, anh vô cùng bất ngờ. Ngoại hình của cô ấy còn đẹp hơn cả những siêu mẫu mà anh ta đã chơi. Hàn Tam Thiên sao lại may mắn như vậy, vào nhà họ Tô ở rể để có một người đẹp như vậy về làm vợ!
Khi Tô Nghênh Hạ nghe thấy câu này, cô bị sốc nặng.
Hàn Tam Thiên đánh ai đó!
"Tam Thiên. Anh... có phải họ đang ép anh làm gì không?" Tô Nghênh Hạ hỏi. Theo cô, chắc chắn là Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu đã đưa ra yêu cầu quá mức đối với Hàn Tam Thiên, nên Hàn Tam Thiên mới phải ra tay.
"Nghênh Hạ. Ý con là gì? Chẳng lẽ cậu ta đánh mẹ, mà mẹ vẫn là người sai ở đây sao?" Nghe vậy, Tưởng Lam đột nhiên cảm thấy buồn bã. Hôm nay, bà không làm gì quá đáng. Chính Hàn Tam Thiên
mới là người bắt bà rót nước cho ngay khi vừa về đến nhà
"Cậu ta hiện tại không coi chúng ta ra gì cả. Bố nghĩ nó bắt đầu trở nên ngạo mạn rồi." Tô Quốc Diệu nói.
Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên. Những gì Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu nói không quan trọng, cô muốn xem Hàn Tam Thiên giải thích như thế nào. Bố mẹ như thế nào, cô rất rõ. Nếu phải tin họ, thì thà rằng tin Hàn Tam Thiên.
Nhưng người đứng trước mặt cô là Hàn Quân chứ không phải Hàn Tam Thiên,
nên Tô Nghênh Hạ hoàn toàn choáng váng vì lời nói của anh.
"Từ hôm nay trở đi, trong ngôi nhà này, tôi sẽ là người có tiếng nói cuối cùng. Hy vọng đây là lần cuối cùng họ bị đánh." Hàn Quân nói một cách thờ ơ.
Tô Nghênh Hạ đứng đờ tại chỗ. Đây không phải là Hàn Tam Thiên mà cô biết. Giống như đây là một người khác hẳn. Nhưng... nhưng vẻ ngoài của anh ấy thực sự là Hàn Tam Thiên!
"Anh... tại sao anh phải làm như vậy, tại sao anh lại muốn đánh người?" Tô Nghênh Hạ trầm giọng hỏi.
"Tôi đã bị sỉ nhục trong ba năm, thế vẫn chưa đủ sao? Còn cần hỏi lý do nữa ư? Chẳng lẽ là trong mắt mấy người, tôi nên chịu uất ức cả đời?" Hàn Quân cười nói.
Câu nói này là một đòn giáng mạnh vào Tô Nghênh Hạ. Vì Hàn Tam Thiên đã trải qua những thay đổi động trời, không còn là Hàn Tam Thiên mà cô biết.
Ba năm sỉ nhục thực sự là quá đủ với anh, nhưng anh nhất thiết phải chứng minh rằng mình không còn yếu đuối nữa hay sao? Dù có thế nào, thì hai người này
vẫn được coi như là cha mẹ của anh ấy mà, phải không?
Chẳng lẽ là, sau một lần đi đến thủ đô, anh ấy đã thay đổi hoàn toàn?
"Khi nào thì ăn cơm?" Hàn Quân sờ sờ bụng gã, nói với Hà Đình.
Nỗi sợ của Hà Đình đối với Hàn Quân cũng rất mãnh liệt. Sau khi nghe điều này, bà nhanh chóng nói: "Bây giờ có thể ăn cơm được rồi."
Hàn Quân vô cùng chủ động trên bàn ăn, mặc kệ người khác có động đũa hay
không. Gã ăn rất ngon. Sau khi cơm nước xong xuôi, gã hỏi Tô Nghênh Hạ: "Phòng của chúng ta ở đâu?"
Tại nơi làm việc, Tô Nghênh Hạ đã quyết định để Hàn Tam Thiên trở về phòng của mình. Nhưng khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của Hàn Tam Thiên, cô tự nhiên lại không thể chấp nhận việc mình và Hàn Tam Thiên sẽ làm chuyện đó với nhau, bèn chỉ vào căn phòng vốn thuộc Hàn Tam Thiên Thiên và nói: "Ở đó."
Hàn Quân mỉm cười. Đêm nay, gã có thể ôm người đẹp này mà ngủ, thay em trai đáng thương chăm sóc người vợ này một
chút. Gã rất thích ý nghĩ này.
Khi trở về phòng, Hàn Quân cảm thấy có gì đó không ổn. Tại sao lại chọn một căn phòng như vậy trong một căn biệt thự lớn như này? Nhưng gã không quan tâm quá nhiều, nằm một cách thoải mái trên giường, chờ đợi Tô Nghênh Hạ.
Đối với Hàn Quân, người đã trải qua một thời gian khó khăn trong tù, đây thực sự là một điều dễ chịu khi có thể ngủ một cách thoải mái.
Trong một căn phòng lớn, ngay cả lúc nửa đêm, Hàn Quân cũng không dám thư
giãn, vì gã không biết khi nào Quan Dũng sẽ kéo gã lên và đánh anh một trận. Quan Dũng là một tên khốn nạn, thích tự giải trí bằng cách đánh gã.
May mắn thay, cuối cùng gã đã rời khỏi nơi quỷ quái đó, cũng không còn bị tra tấn bởi Quan Dũng nữa.
Hàn Quân không thể không nghĩ đến Hàn Tam Thiên. Có phải nó đang có nhà vệ sinh? Hay quỳ trước mặt Quan Dũng ca hát?
"Tiếc là Quan Dũng phải ngồi tù cả đời, khiến mình thậm chí còn không có cơ hội
trả thù. Hy vọng mấy người có thể đối xử tốt với em trai tôi. Tốt nhất là đánh nó thêm vài lần một ngày, đồ bỏ đi đó đủ cho mấy người chơi." Hàn Quân tự nói với chính mình.
Hàn Quân nghĩ rằng Hàn Tam Thiên đang chịu đau khổ trong nhà tù, nhưng vào lúc này, Quan Dũng lại đang mát xa cho Hàn Tam Thiên.
Với tinh thần thả lỏng, Hàn Quân vô tình ngủ quên. Khi gã tỉnh dậy thì đã là ba giờ sáng.
Thấy Tô Nghênh Hạ không nằm bên cạnh
mình, Hàn Quân không thể nhịn được mà nở nụ cười: "Thật là vô dụng, nó đã không ngủ với Tô Nghênh Hạ trong nhiều năm như vậy. Thật sự là bất lực mà."
Hàn Quân ngồi dậy, xoa mặt để tỉnh táo hơn rồi nói tiếp: "Nếu mày chưa từng chạm vào thì lại tiện hơn cho tao rồi. Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy mà vẫn còn là xử nữ. Mẹ nó, tạo được lợi quá rồi."
Nói xong, Hàn Quân chỉ mặc một chiếc quần rồi rời khỏi phòng.
Sau khi khẳng định được căn phòng mà
Tô Nghênh Hạ ngủ, Hàn Quân đá tung cánh cửa.