Nghe câu này, cả người Thượng Quan Hắc Bạch chấn động, hiểu lầm rằng Viêm Quân đang trách ông, nhanh chóng giải thích: "Là do nhất thời sơ suất nên chi thắng được mười điểm."
Viêm Quân cười to, nói: "Cho nó thêm năm năm nữa thì cậu có thể thắng được nó không? Nói thật đi!"
Thêm năm năm nữa.
Sắc mặt Thượng Quan Hắc Bạch cực kì khó coi, hiện tại tuổi ông đã lớn rồi, đầu óc cũng càng ngày càng không tốt. Trong thời gian năm năm này kỳ nghệ của ông
sẽ bị thụt lùi, còn cậu thanh niên sẽ lại tiến bộ hơn. Qua năm năm nữa, cán cân thắng thua nhất định sẽ nghiêng về phía cậu thanh niên kia.
Nhưng thừa nhận sự thất bại của bản thân cũng không phải là điều mà Thượng Quan Hắc Bạch có thể nói ra miệng được. Thân là một người được mọi người kính trọng, điều quan trọng nhất chính là mặt mũi, sao có thể nhận thua trước một người trẻ tuổi được chứ?
"Ngài Việm, năm năm sau, học trò của tôi nhất định có thể thắng cậu ta." Thượng Quan Hắc Bạch nói.
Viêm Quân lạnh nhạt cười, người này cho rằng ông không hài lòng về ván cờ, nhưng trên thực tế Viêm Quân cũng thấy vui vẻ vì chuyện này. Dù sao thì Hàn Tam Thiên cũng là người mà ông nuôi dạy từ nhỏ đến lớn.
Nhưng mà thái độ thù địch của Thượng Quan Hắc Bạch đối với Hàn Tam Thiên cũng là một chuyện tốt, cuộc sống phát triển rồi, thì cần phải có đối thủ.
Nếu không phải giết qua nhiều người thì Viêm Quân cũng không thể có khả năng
mạnh mẽ như ngày hôm nay.
"Học trò của cậu có thể bồi dưỡng cần thận đó." Viêm Quân nói.
Vẻ mặt Thượng Quan Hắc Bạch vui vẻ. Trong mắt ông, Viêm Quân nói vậy chính là đã công nhận năng lực của u Dương Tu Kiệt. Có thể được Viêm Quân công nhận quả thực là một chuyện cực kì hiếm có.
Đương nhiên là trong mắt Viêm Quân thì u Dương Tu Kiệt chẳng qua chỉ là một
bậc thang trên con đường phát triển của Hàn Tam Thiên mà thôi.
"Cảm ơn ngài Viêm đã xem trọng, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài." Thượng Quan Hắc Bạch nói.
Thấy Viêm Quân không nói gì, Thượng Quan Hắc Bạch tò mò hỏi: "Ngài Viêm, không biết lần này ngài đến thành phố Thiên Vân để làm gì?"
Viêm Quân ở thủ đô mấy năm chưa từng đi đâu, nên Thượng Quan Hắc Bạch cực kỳ hiếu kì, rốt cuộc là có chuyện gì mà có thể khiến cho nhân vật lớn như ông phải
xuất hiện cơ chứ.
Thượng Quan Hắc Bạch chi Viêm Quân là nhân vật lớn cũng không phải là vì nhà họ Hàn, mà là do thực lực tự có của Viêm Quân. Hơn nữa Viêm Quân ở nhà họ Hàn cũng đã giúp cho địa vị của nhà họ Hàn ở thủ đô tăng lên không ít, nếu như nhà họ Hàn mà không có Viêm Quân thì địa vị sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Đó là năng lực của Viêm Quân, từng là người có năng lực cực mạnh ở thế giới ngầm.
"Tới đón một người." Viêm Quân thản nhiên nói.
| Nghe thế, hô hấp của Thượng Quan Hắc
Bạch lập tức dồn dập, hơn nữa còn có cảm giác da đầu run lên.
Người nào mà lại có thể lợi hại đến như thế, lại còn cần Viêm Quân đích thân tới đón nữa, thật quá khó tin mà.
Thượng Quan Hắc Bạch tự biết thân biết phận của mình, nên không dám hỏi thêm nữa. Sau khi hàn huyên ít chuyện linh tinh khác, Thượng Quan Hắc Bạch lại từ biệt ra về.
"Rốt cuộc là ai cơ chứ, lại đến mức khiến
ngài ấy tự mình tới đón, chẳng lẽ là trong thành phố Thiên Vân có có nhân vật lớn nào sao?" Đứng ở cửa khách sạn, vẻ mặt Thượng Quan Hắc Bạch cảm khái nói, cho dù là dựa vào địa vị của ông thì cũng không cách nào nghĩ ra nổi người kia là ai.
Lắc lắc đầu, Thượng Quan Hắc Bạch thở dài, dù ông đang có địa vị rất cao trong giới cờ vây Trung Quốc, cũng coi như một nhân vật có danh tiếng, nhưng nếu so sánh với nhân vật lớn thật sự thì vẫn còn kém xa lắm.
Ví dụ như cái vị có thể khiến cho Viêm Quân đích thân ra mặt này, chính là người mà ông không thể đánh đồng được.
"Đây chính là lời người xưa nói, núi cao còn có núi cao hơn, mình phấn đấu nhiều năm như thế nhưng cũng chỉ mới chạm tới được cái viền của của xã hội thượng lưu thật sự thôi."
Hai ngày sau, Viêm Quân cùng với Hàn Tam Thiên xuất hiện ở sân bay thành phố Thiên Vân.
Hai ngày này, Hàn Tam Thiên đi gặp Mặc Dương Lâm Dũng, cũng gặp qua một số quân cờ bí mật khác ở thành phố Thiên Vân, nói rõ chuyện anh cần phải rời đi trong một thời gian.
Mặc Dương rất hiếu kỳ chuyện này. Nhưng ông có thể đoán được rằng Hàn Tam Thiên còn có thân phận bí ẩn khác nên cũng không hỏi nhiều.
"Ông Viêm, lần này về thủ đô, nếu con có làm chuyện gì khiến ông không vui thì ông cũng đừng trách con nhé." Hàn Tam Thiên nói với Viêm Quân.
Viêm Quân gần như đã đối xử với Hàn Tam Thiên y như cháu trai ruột của mình. Ở nhà họ Hàn anh không được người khác coi ra gì nhưng Viêm Quân vẫn cực kỳ xem trọng anh.
"Cho dù con có làm gì thì ông Viêm cũng sẽ khó chịu đâu. Về đi thôi, giành lại những thứ thuộc về con nữa." Viêm Quân nói.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, nói: "Nhà họ Hàn không có thứ gì thuộc về con cả, con sẽ không lấy thứ gì đi."
"Cái tên nhóc nhà con, sao mà vẫn cố chấp như thế." Viêm Quân bất đắc dĩ nói.
"Đây không phải là cố chấp mà là điểm danh dự mấu chốt để con sống trên đời này. Lúc bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn, con đã không còn là người của nhà họ Hàn nữa mà nhà họ Hàn cũng không còn thứ gì thuộc về con hết." Hàn Tam Thiên Cố chấp nói.
Viêm Quận biết tính cách Hàn Tam Thiên
mạnh mẽ, từ nhỏ đã bị đối xử không công bằng dần hình thành lên suy nghĩ cố chấp to lớn trong lòng anh, mà sự cố chấp ấy không có ai có thể thay đổi được.
Trước khi lên máy bay, Hàn Tam Thiên chụp lên một cái mũ lưỡi trai, đây là món đồ cơ bản của anh khi ở thủ đô, vì thường xuyên bị nhận nhầm là Hàn Quân nên anh cũng không muốn sống giữa hai chữ này mãi.
Đối với Hàn Tam Thiên, thủ đô lâu ngày không thấy vẫn là nơi rất quen thuộc, sau khi máy bay hạ cánh, Viêm Quân nói với anh: "Đi chơi đi, nhớ ngày mai về nhà đó."