Khuôn mặt Thiên Linh Nhi kiểu đẹp ngọt ngào, hơn nữa dáng người cao gầy, dường như giày kiểu nào thì cô cũng có thể đi được hết, cho nên lúc mà cô hỏi Hàn Tam Thiên có đẹp hay không, đáp án của Hàn Tam Thiên trước sau như một, chỉ hai chữ, đẹp lắm.
Thiên Linh Nhi cũng không cảm thấy Hàn Tam Thiên chỉ qua loa với cô, vì cô rất tự tin mình đi cái gì vào thì cũng đẹp hết.
Cuối cùng thì mua một đôi giày cao gót hơn sáu trăm đồng, Hàn Tam Thiên trả tiền, Thiên Linh Nhi cảm thấy rất hài lòng. Hai người đi ra khỏi trung tâm thương mại thì chia tay nhau, hơn nữa lúc Thiên Linh Nhi rời đi còn lộ ra vẻ cực kì sốt ruột, dường như đang có việc gì đó rất gấp gáp.
Việc đầu tiên Thiên Linh Nhi làm sau khi về nhà là lấy cái hộp đựng trong suốt mà bình thường dùng để đựng giày ra, bỏ đôi giày cao gót vào, hơn nữa còn trịnh trọng đặt lên đầu giường, nhìn có vẻ là không
định đi nó đâu.
đi nó đâu.
Trong tủ giày của cô cả nhà họ Thiên này thì có đủ các loại giày hơn mười nghìn, nhưng so với đôi giày mà Hàn Tam Thiên mua tặng này thì tất nhiên không đáng để nhắc tới rồi.
Hàn Tam Thiên sau khi rời khỏi trung tâm thương mại thì dừng lại trước một cửa hàng trang sức rất lâu, một chiếc dây chuyền kim cương trong tủ trưng bày cực kì đẹp, ngay giây phút đầu tiên lúc anh nhìn thấy chiếc dây chuyền này đã nghĩ tới Tô Nghênh Hạ, nếu đeo lên cổ cô thì chắc chắn phải đẹp lắm đây.
Đương lúc Hàn Tam Thiên ngắm nhìn đến mê man thì có một đôi nam nữ trẻ tuổi đi từ trong ra.
Người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ mê say của Hàn Tam Thiên thì cười nhạo: "Em nhìn đi, người không có tiền đồ thì chỉ có thể đứng ngoài nhìn mà thôi, em tìm được một người bạn trai như anh đây hạnh phúc biết bao nhiêu kia chứ."
Người phụ nữ che miệng cười khẽ, ánh nhìn khinh bỉ lướt qua Hàn Tam Thiên, nói: "Cái loại nghèo hèn thế này thì cho dù
mắt em có bị mù cũng không thể thích anh ta được đâu."
Sau khi nói xong, hai người nghênh ngang rời đi, đi tới bên cạnh con xe BMW Z4 đậu ven đường. Mà gần bên xe của bọn họ, còn có một chiếc xe Lamborghini cũng dừng ở đó.
"Chiếc xe này đẹp quá đi, đến khi nào thì anh có thể mua được một chiếc thế này?" Người phụ nữ hỏi người đàn ông.
Người đàn ông hơi xấu hổ, nói: "Nhanh lên xe đi, còn nói vớ vẩn cái gì nữa. Cái xe này là loại mà người bình thường có
thể mua được chắc?"
Đúng lúc này, đèn xe chớp động, chiếc Lamborghini sau khi mở khóa đang đợi chủ nhân của nó tới.
Người phụ nữ ngồi trong xe nhìn quanh,
muốn xem thử chủ nhân của chiếc Lamborghini là ai.
Đột nhiên Hàn Tam Thiên dừng lại bước chân, có một ông lão đứng chặn trước mặt anh, chặn đường anh đi.
"Ông Viêm." Hàn Tam Thiên không dám tin gọi một tiếng.
Viêm Quân là thầy của Hàn Tam Thiên từ nhỏ tới lớn, có thể nói hiện giờ Hàn Tam Thiên tài giỏi được như thế không thể thiếu được công ơn dạy dỗ của Viêm Quân, hơn nữa, cả nhà họ Hàn cũng chỉ có mỗi Viêm Quân là đối xử tốt với anh. Hàn Tam Thiên đối xử với ông cũng giống hệt như đối xử với ông nội mình vậy, nên anh không gọi là thầy mà gọi là ông.
Viêm Quân đã lớn tuổi nhưng nhìn qua cũng khác với những bạn bè cùng tuổi này. Dáng người cao ngất tràn đầy tinh thần.
Ông hiền lành cười nói: "Hơn ba năm không gặp, con cao lên rồi đó."
"Ông Viêm." Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ nhìn Viêm Quân, nói: "Mắt ông bị lão rồi, con đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, còn có thể không cao lên được sao?"
Viêm Quân đi đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, tay trái phủ lên đầu vai Hàn Tam Thiên, nói: "Không tồi, vóc dáng cũng mạnh mẽ hơn trước kia rồi này, xem ra bài tập mà ông giao con, con cũng không bó."
"Ông Viêm, con chưa từng lơ là ngày nào đâu ạ." Hàn Tam Thiên chột dạ nói, thật ra trước kia không hề lơ là ngày nào thật, ngày nào cũng đi rèn luyện, nhưng mà dạo gần đây Tô Nghênh Hạ không cần anh chạy bộ cùng nữa, nên Hàn Tam Thiên cũng trộm lười một đoạn thời gian.
"Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần con nói dối, con sẽ theo bản năng chờ tay vào nhau, tật xấu này của con, đến bây giờ vẫn chưa bỏ được." Viêm Quân cười ầm lên nói.
Vẻ mặt Hàn Tam Thiên xấu hổ, trên thế
giới này, người thân thuộc nhất với anh chỉ có Viêm Quân, đến cả chi tiết nhỏ như thế mà cũng biết hết cả.
"Ông Viêm, sao ông lại đến thành phố Thiên Vân?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Ý cười trên mặt Viêm Quần dần tan ra, trong lòng Hàn Tam Thiên cũng trầm xuống.
"Bọn họ cử ông đến đưa con về ư?" Hàn Tam Thiên hỏi.
"Tuy rằng ông là thầy con, nhưng con cũng biết..."
"Ông Viêm, con biết, nhưng mà ông có thể cho cho con thêm hai ngày nữa không?" Hàn Tam Thiên nói.
"Được, vừa hay hai ngày này ông còn phải đi gặp một người bạn nữa, nhớ kỹ lời ông từng nói với con, lúc nên phản kháng thì phải phản kháng." Nói xong, Viêm Quân xoay người rời đi.
Hàn Tam Thiên siết nắm tay, cả người hơi run lên, anh không thể ngờ được rằng Viêm Quân sẽ xuất hiện ở đây.
Nhưng Hàn Tam Thiên biết, Viêm Quân cũng chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi, không thể trách ông được.
Sau khi ngồi lên xe, vẻ mặt Hàn Tam Thiên rất bình tĩnh, đi tới nhà giam thành phố Thiên Vân, một tiếng đồng hồ sau mới rời khỏi nhà giam.
Sau đó đi đến ngân hàng, rút ra không ít tiền mặt, sau đó nữa lại đi đến một thôn nhỏ ở ngoại ô thành phố Thiên Vân, bỏ tất cả tiền mặt vào trong một căn phòng sắp sụp đổ cả rồi.
"Hy vọng anh đừng khiến tôi thất vọng, nếu không tôi sẽ tự tay giết chết anh."
Sau khi làm xong tất cả, Hàn Tam Thiên mới trở lại biệt thự bên sườn núi, phải về thủ đô, thì cần phải tìm một lý do để qua mặt Tô Nghênh Hạ mới được.