Vương Mâu vừa dứt lời, tất cả người của hiệp hội cờ vây đều nhìn về phía Hứa Hoan. Ai ai cũng biết Vương Mậu có hai đồ đệ, một người là Tạ Phi, người còn lại là Hứa Hoan.
Mà Tạ Phi vào hai ngày trước đã bị Vương Mậu trục xuất khỏi sự môn, người có thể xuất chiến thay anh ta cũng chỉ còn lại Hứa Hoan.
Nhưng trình độ của Hứa Hoan trên phương diện cờ vây không xuất sắc lắm, nêu là Tạ Phi thì bọn họ còn hiệu được, nhưng phải Hứa Hoan xuất chiến, như thế chẳng phải rõ ràng không muốn thắng ư?
Đúng lúc này, Hàn Tam Thiên chạy tới bên cạnh Thiên Vương Thịnh, bởi vì tới muộn nên về cơ bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Hội trưởng, dựa vào thực lực của Hứa Hoan, làm sao có thể là đối thủ của đồ đệ Thượng Quan tiền bối được, đừng lãng phí thời gian nữa, ông cứ xuất chiến đi."
"Đúng vậy đó, làm sao Hứa Hoàn thắng được cơ chứ."
"Trình độ của con bé trên phương diện cờ
vậy, chúng tôi hiểu cả mà."
Nghe thấy mấy câu này, tuy rằng Hứa Hoan không phục nhưng cũng chỉ có thể cắn răng không nói một lời, bởi vì quả thực cô ta không hiểu sâu về cờ vây, về phần thực lực càng khỏi bàn tới.
Tên u Dương Tu Kiệt trước mặt rõ ràng là cao thủ, cho dù cô ta có xuất chiến cũng chỉ mất mặt mà thôi.
"Tôi bảo để Hứa Hoan xuất chiến khi nào, tôi còn có một học trò cuối cùng, chỉ là mấy người không biết mà thôi." Vương Mậu bất chấp nói, chuyện này vẫn chưa
thương lượng trước với Hàn Tam Thiên, ông ta cũng không biết Hàn Tam Thiên CÓ chịu hay không, nhưng trong tình huống này chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày.
"Học trò cuối cùng!"
"Ai vậy, sao trước kia chưa từng nghe nhắc đến."
"Hội trưởng, học trò cuối cùng của ông là ai?"
Vương Mậu giơ tay, chỉ vào Hàn Tam Thiên, nói: "Là cậu ta."
"Cậu ta?"
"Người đó là ai, trước kia chưa từng gặp."
"Cả thành viên của hội cũng không phải, vậy mà lại là học trò cuối cùng của Vương Mậu, không phải nói giỡn chứ."
Đương lúc mọi người ở đây mặt mày ngơ ngác, Hàn Tam Thiên cũng rất mơ hồ, rõ ràng nói là đến để đánh cờ giúp Vương Mậu, sao vô duyên vô cớ lại thành học trò của ông ta?
"Ông cụ, trong điều kiện của chúng ta đâu
có chuyện giả làm đồ đệ này chứ." Hàn Tam Thiên khẽ nói với Thiên Vương Thịnh.
"Cậu xem như giúp một việc đi, ông già Vương Mậu này cũng hết cách rồi." Thiên Xương Thịnh vừa cười vừa bảo, ông biết rõ Vương Mậu không còn lựa chọn nào khác nên mới phải nói ra những lời này, giả làm đồ đệ mà thôi, cũng đâu phải chuyện gì to tác.
"Ông ta làm vậy là chiếm lời của ông đó, ông không giận hả?" Hàn Tam Thiên cười hỏi.
"Liên quan gì tới tôi?" Thiên Vương Thịnh khó hiểu nói.
"Ông nhận cháu là thầy, cháu lại là học trò của ông ta, vậy chẳng phải ông là đồ tôn (học trò của học trò) của ông ta sao?" Hàn Tam Thiên đáp.
Nghe nói thế, vẻ mặt Thiên Vương Thịnh lập tức nặng nề, Hàn Tam Thiên không nhắc tới thì ông còn không kịp nhận ra. Mẹ nó là đây thiệt thòi lớn, chẳng hiểu sao lại trở thành đồ tôn của Vương Mậu!
"Lão già này..." Thiên Vương Thịnh nghiên
răng nghiến lợi, nếu ở trường hợp khác thì nhất định ông phải tranh luận với Vương Mậu một phen.
"Haiz." Đột nhiên Hàn Tam Thiên thở dài, nói: "Nếu sớm biết đối thủ của ông ta là Thượng Quan Hắc Bạch thì chẳng bằng tôi ở nhà ngủ thêm."
Hàn Tam Thiên luôn rất tôn trọng Thượng Quan Hắc Bạch, một nhân vật có thể nói là đứng đầu giới cờ vây, ông ấy gần như tượng trưng cho điểm cao nhất của giới cờ vây Trung Quốc, đương nhiên, cũng không phải là không ai có thể thắng ông ấy, chỉ là thành tích chính thức của ông
ấy, các loại giải thưởng cho tới giờ vẫn chưa có người vượt qua.
"Thế nào, sợ rồi hả? Cậu từng chơi cờ với ông ta sao?" Thiên Vương Thịnh hỏi.
"Vậy thì không, nhân vật có đẳng cấp như ông ta, làm sao có thể đánh cờ với một người nhỏ bé không tên không tuổi như tôi được." Hàn Tam Thiên nói.
"Chẳng phải hôm nay là một cơ hội tốt ư? Nếu cậu có thể thắng ông ta, nhất định danh tiếng sẽ vang xa." Thiên Vương Thịnh mang dáng vẻ xem náo nhiệt không chê lớn chuyện nói.
Hàn Tam Thiên quyết đoán lắc đầu, thắng thì nhất định không dám nghĩ tới, cái nhìn đại cục của anh về cờ vây, có rất nhiều thứ đều bắt nguồn từ Thượng Quan Hắc Bạch, nói cách khác, Thượng Quan Hắc Bạch xem như một nửa sư phụ của anh.
Nhưng gây ra một chút phiền phức cho Thượng Quan Hắc Bạch, Hàn Tam Thiên vẫn rất có lòng tin.
Anh mỉm cười bước đến cạnh Vương Mậu, nếu đã nói đến nước này rồi, tất nhiên Hàn Tam Thiên vẫn phải cho ông ta
chút mặt mũi, dù sao Vương Mậu cũng là một nhân vật ở thành phố Thiên Vân.
"Thưa thầy, có thể xuất chiến thay thầy là vinh hạnh của con." Hàn Tam Thiên nói.
Vương Mậu cảm kích nhìn Hàn Tam Thiên, nếu Hàn Tam Thiên không diễn kịch với ông ta, hôm nay ông ta không chỉ đơn giản là thua trên bàn cờ.
Thượng Quan Hắc Bạch khinh thường đánh giá Hàn Tam Thiên, nói: "Được, chờ đồ đệ của ông thua thì ông lại xuất chiến, nhưng tôi khuyên ông vẫn nên chuẩn bị sớm một chút."