Hôm nay tâm trạng Hàn Tam Thiên không tốt lắm, bởi vì anh bị vấn đề trở về thủ đô làm phiền, cho nên đương nhiên cũng sẽ không nói năng nhẹ nhàng với bà cụ nhà họ Tô.
Nếu là trước đây, có lẽ Hàn Tam Thiên sẽ không tranh cãi với bà. Dù sao chuyện đã xảy ra rồi, mặc kệ bà oán trách mấy câu cũng chẳng vấn đề, nhưng giờ anh không có tâm trạng nghe bà cụ Tô lải nhải.
"Bà nội, chuyện này không phải lỗi của cháu, cho nên cháu sẽ không nhận." Thái
độ Hàn Tam Thiên cương quyết nói.
Bà cụ Tô giận sôi máu, tên ăn hại này cũng dám làm ra vẻ trước mặt bà.
Tưởng Lam bên cạnh nhìn thấy tình hình đó, lập tức nóng nảy.
Tuy rằng giờ họ ở trong biệt thự trên sườn núi, nhưng nhà bọn họ vẫn phải dựa vào nhà họ Tô mới có thể duy trì cuộc sống, một khi bà cụ Tô không vui, gây khó dễ trong công việc cho Tô Nghênh Hạ thì làm sao bây giờ?
"Hàn Tam Thiên, còn không xin lỗi bà nội. Tại sao cậu có thể dùng cái thái độ đó nói chuyện với bà nội." Tưởng Lam chỉ trích nói.
Hàn Tam Thiên không để ý đến Tưởng Lam, mà nói với bà cụ Tô: "Nếu như cháu quỳ xuống trước Tô Hải Siêu, có phải bà cảm thấy đó là đương nhiên?"
"Tên ăn hại như cậu quỳ xuống, chẳng lẽ không bình thường hả?" Bà cụ Tô không
chút do dự nói.
Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười, nói: "Đã như thế, thì tại sao cháu phải xin lỗi bà?"
"Được đó, chuyện này tôi có thể không so đo, dù sao chuyện đã xảy ra rồi, nhưng cậu phải bù lại chuyện nhà họ Tô mất mặt trên bữa tiệc." Bà cụ Tô nói.
"Bù lại?" Khóe miệng Hàn Tam Thiên nở nụ cười nghiền ngẫm, hỏi: "Không biết bà nội muốn cháu bù lại như thế nào?"
"Nói vài lời hay cho nhà họ Tô trước mặt ông cụ nhà họ Thiên, tốt nhất có thể để ông cụ thừa nhận địa vị của nhà họ Tô ở thành phố Thiên Vân." Giọng điệu bà cụ Tô không phải đang thương lượng với Hàn Tam Thiên, mà là thái độ ra lệnh nói ra câu ấy.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, bà tới cửa khởi binh hỏi tội, không có tính nói chuyện giúp Tô Hải Siêu, đây mới thật sự là trọng điểm.
Để Thiên Vương Thịnh công nhận địa vị của nhà họ Tô ở thành phố Thiên Vân, điều này không phải biến tướng khiến Thiên Vương Thịnh kéo nhà họ Tô vào con đường nhà quyền thế ở thành phố Thiên Vân sao?
Bàn tính này đúng là tính đến hay đấy, quan trọng là bà cụ Tô này nhờ người giúp đỡ, vẫn ra vẻ kiêu ngạo chỉ tay năm ngón.
Mặc kệ trước đây Hàn Tam Thiên biểu
hiện ra hèn nhát bao nhiêu ở nhà họ Tô, cũng không khả năng để bà cụ Tô giấm lên mặt như vậy được.
Không phải không thể giúp, nhưng phải lấy ra thái độ nhờ người giúp đỡ.
"Bà nội, bà muốn cháu giúp nhà họ Tô làm việc, nhưng lại xem thường cháu, xin hỏi, tại sao cháu phải làm như thế chứ?" Hàn Tam Thiên nhàn nhạt nói.
"Đây là cơ hội mà tôi cho cậu tự chuộc tội." Bà cụ Tô ra vẻ cao thượng, giống
như Hàn Tam Thiên làm sai, nhất định phải dùng chuyện này bù lại.
Hàn Tam Thiên không nhịn được cười to, thật sự là buồn cười, tự mình chuộc tội?
Anh cần tự mình chuộc tội hả?
Tô Hải Siêu gieo gió gặt bão, sở dĩ dẫn đến kết quả như thế, khiến nhà họ Tô mất mặt, là một tay Tô Hải Siêu gây ra, cái nồi này Hàn Tam Thiên không gánh.
"Xin lỗi, cháu không cần." Hàn Tam Thiênlạnh lùng nói.
Bà cụ Tô cắn răng, ánh mắt độc ác nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Cậu đừng nghĩ rằng Tô Nghênh Hạ lên làm người phụ trách dự án, là cậu có thể dựa vào con bé không để tôi vào mắt, tôi muốn giáng chức người phụ trách của con bé chẳng qua chỉ là một câu."
"Rửa mắt mong chờ." Hàn Tam Thiên nói xong, trở về phòng của chính mình.
Đe dọa của bà cụ Tô hết sức buồn cười.
Vị trí người phụ trách của Tô Nghênh Hạ liên quan đến sự sống chết nhà họ Tô, bà dám làm như thế ư? Bà dám vì tức giận trong một lát mà đánh cược tiền đồ nhà họ Tô sao?
Bà sẽ không, cũng không có lá gan đó.
Bà cụ Tô hàm răng đều sắp cắn nát, trong ba năm qua, Hàn Tam Thiên đánh không đánh trả, chửi không chửi lại, nhưng sau khi Tô Nghênh Hạ có địa vị trong công ty,
thái độ của cậu ta lại càng bừa bãi.
Bà cụ Tô biết Hàn Tam Thiên đây là có chỗ dựa nên không sợ hãi, nhưng thật sự dùng cách đó đối phó Hàn Tam Thiên, nhà họ Tô cũng tự chui đầu vào rọ, bà không thể làm như vậy.
"Tưởng Lam, con rể tốt của cô đấy. Ngay cả tôi cũng dám không để vào mắt." Bà cụ Tô lạnh giọng nói Tưởng Lam.
Người mà người đàn bà chanh chua Tưởng Lam sợ nhất chính là bà cụ Tô, im
như ve sầu mùa đông nói: "Mẹ, con cũng muốn Nghênh Hạ ly hôn với cậu ta, nhưng Nghênh Hạ không chịu."
Lúc trước, bà cụ Tô không cho Tô Nghênh Hạ ly hôn với Hàn Tam Thiên là vì quan tâm đến mặt mũi nhà họ Tô, không ngờ nhà họ Tô lại trở thành trò cười ở thành phố Thiên Vân.
Nhưng giờ Hàn Tam Thiên kiêu ngạo như vậy, bà cụ Tô không khỏi hơi muốn để bọn họ ly hôn, bởi vì một khi Tô Nghênh Hạ bị Hàn Tam Thiên ở sau lưng điều khiển,
đây là một mối nguy cơ rất lớn đối với nhà họ Tô.
Chỉ có điều... Bà cụ Tô không thể không thừa nhận, bây giờ Hàn Tam Thiên còn có một giá trị lợi dụng nhất định với nhà họ Tô, mặc kệ cậu ta làm sao qua lại thân thiết với Thiên Vương Thịnh, ít nhất này Thiên Vương Thịnh quả thật rất coi trọng cậu ta. Nhà họ Tô hoàn toàn có thể lợi dụng điểm này kéo gần quan hệ với nhà họ Thiên, cái này sẽ tránh cho nhà họ Tô đi đường vòng lên con đường nhà quyền thế.
"Tôi cho cô thời gian ba ngày, bảo Tô Nghênh Hạ thuyết phục Hàn Tam Thiên đi làm chuyện này, nếu không, sau này cô đừng mong sống tốt được." Bà cụ Tô đe dọa nói.