Thiên Vương Thịnh chẳng thèm liếc nhìn Tạ Phi một cái, lại lấy điện thoại ra. Ông đã từng này tuổi, vất vả lắm mới tìm được một chuyện khiến mình thích thú, thế mà Tạ Phi lại chẳng biết tốt xấu gì cả, chỉ nhận lỗi thôi thì làm sao có thể khiến cho
| tâm trạng ông tốt lại được chứ?
"Bảo người nhà họ Tạ lên tầng." Thiên Xương Thịnh nói vào điện thoại.
Tạ Phi sợ tới mức hai chân nhũn hết cả ra, quỳ sụp xuống trước mặt Thiên Vương Thịnh: "Ông Thiên, xin lỗi ông, xin lỗi ông, xin hãy tha thứ cho cháu nhất thời xúc động. Là cháu đáng chết, là cháu đáng chết."
Vốn Hứa Hoan cực kì kính trọng đại sự huynh Tạ Phi này, nhưng hiện tại cũng không nhịn được phải nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ. Thật sự quá bẩn thỉu rồi
lại dùng thủ đoạn không biết xấu hổ này để phá hỏng ván cờ, anh ta cho rằng có thể giúp thầy không bị thua ván cờ này là có thể không bị mất mặt sao? Đúng là đồ ngu ngốc.
"Thầy ơi, xin thầy, xin thầy cứu con với." Tạ Phi thấy Thiên Vương Thịnh không quan tâm đến mình thì lại quỳ hướng về phía Vương Mậu, dù sao thì anh ta cũng là học trò cưng duy nhất của Vương Mậu, Vương Mâu chắc hẳn không thể thấy chết mà không cứu được.
Nhưng hiện giờ Vương Mậu cảm giác mặt mũi của mình đều bị Tạ Phi quăng sạch đi
rồi, đối với ông mà nói, thua cờ quả thật rất khó chấp nhận được, nhưng điều khiến ông còn khó chấp nhận hơn nữa là dùng cách thức như thế để trốn tránh việc bị đánh bại.
"Tạ Phi, thầy vốn tưởng rằng tính cách của anh đã được gọt giũa rồi, không ngờ anh lại hồ đồ tới mức này." Vương Mậu cắn răng nói.
Nghe giọng điệu này, Vương Mậu không định cứu mình sao?
Trong lòng Tạ Phi sắp sụp đổ hết sạch, anh ta chưa từng nghĩ rằng việc nhỏ như
thế lại gây ra hậu quả nghiêm trọng đến mức độ này.
Người nhà họ Tạ rất nhanh đã đi vào trong phòng, khi bọn họ nhìn thấy Tạ Phi đang quỳ dưới đất thì biết ngay việc lớn không xong rồi, đây là chọc cho ông cụ nhà họ Thiên mất hứng rồi!
Ba Tạ Phi đi đến bên cạnh Tạ Phi, chát chát, tát hai cái lên mặt anh ta, đau xót
mắng: "Cái đồ nghịch tử nhà mày, lại làm ra chuyện vô liêm sỉ gì rồi hả?"
Địa vị của nhà họ Tạ ở thành phố Thiên Vân cũng không tệ lắm, mạnh hơn nhà họ
Tô một chút, nhưng có thể lấy được thiệp mời đến bữa tiệc mừng thọ cũng là nhờ Tạ Phi được Vương Mậu coi trọng. Bình thường ở nhà địa vị của Tạ Phi rất cao, không ai dám lớn tiếng với anh ta cả, bởi vì toàn bộ hy vọng phát triển của nhà họ Tạ đều đặt trên người anh ta.
Nhưng hôm nay, anh ta lại làm mất lòng Thiên Vương Thịnh, ba Tạ Phi cũng không dám dung túng chút nào.
"Tạ Phi, từ nay trở đi, anh không còn là học trò của tôi nữa." Vương Mậu nói.
Ba Tạ Phi bị dọa tới mức mơ hồ luôn!
Có chuyện gì xảy ra vậy, sao đột nhiên lại bị Vương Mậu đuổi đi như thế?
Nếu như không còn quan hệ này nữa thì địa vị của nhà họ Tạ ở thành phố Thiên Vân còn gì đáng nói nữa đâu cơ chứ?
"Đưa con trai của anh cút đi, từ hôm nay trở đi, người nhà họ Tạ các người đừng có mà xuất hiện trước mặt tôi, nếu không thì tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu." Giọng Thiên Vương Thịnh lạnh lùng.
Hai mắt Tạ Phi lại cả ra, trong giới đánh
cờ có một câu: một bước đi sai, cả ván sẽ đi sai, hiện giờ anh ta mới biết được một bước đi này đã sai lầm tới mức độ nào.
Vốn dĩ chú ý là muốn lấy lòng Vương Mậu, nhưng hiện tại đến cả thân phận học trò cũng chẳng giữ nổi nữa.
Sau khi người nhà họ Tạ kéo Tạ Phi ra khỏi phòng, Vương Mậu thở dài một hơi, nói với Hàn Tam Thiên: "Chúng ta chơi một ván mới đi."
Biết rõ là có thể bị thua, nhưng Vương Mậu cũng không muốn thua cả nhân phẩm.
"Ông Vương, hôm nay tinh thần của ông không được tốt lắm, nếu mà chơi thêm ván nữa thì không công bằng với ông. Hay là cứ để lần sau đi, đợi đến khi tinh thần ông tốt hơn một chút thì cháu nhất định sẽ đến nhà thăm hỏi luôn ạ." Hàn Tam Thiên nói.
Vương Mậu biết Hàn Tam Thiên muốn hạ bậc xuống cho ông, nếu ông mà kiên trì thì hôm nay nhất định sẽ rất mất mặt.
"Thiên Vương Thịnh, cái ông già nhà ông, lại tìm được một người bạn tốt rồi."
Vương Mậu cảm thán.
Vẻ mặt Thiên Vương Thịnh đầy tự hào, nói: "Tất nhiên rồi, người được tôi chú ý có thể là người thường được hay sao?"
"Anh bạn nhỏ, lần sau mà có cơ hội thì tôi nhất định lại đấu thêm một ván với cậu." Hai tay Vương Mậu chấp lại nói với Hàn Tam Thiên.
"Cháu rất mong đợi ạ." Hàn Tam Thiên nói.
Vương Mậu nhanh chóng rời đi, nhưng Hứa Hoan vẫn còn đang sững người
đứng tại chỗ, thấy Hứa Hoan không đi, Vương Mậu nhắc nhở: "Con còn ngẩn ra đó làm gì?"
Hứa Hoan nghe thấy vậy mới lưu luyến đuổi theo bước chân của Vương Mậu.
Sau khi ra khỏi phòng rồi, Hứa Hoan mới nũng nịu nói: "Thầy ơi, đến cả tên của anh ấy con cũng chưa biết nữa, sao thầy vội như thế làm gì cơ chứ."
"Cái con bé này, chẳng lẽ còn không nhìn ra cậu ta là cháu rể dự định mà Thiên Xương Thịnh chọn đó sao? Con có tư cách gì mà tranh cùng với Thiên Linh Nhi
cơ chứ?" Vương Mậu cười khổ nói.
Hứa Hoan bĩu môi, không phục: "Chưa thử thì sao biết được là không tranh được ạ? Có thể nhà cô ấy có tiền nhưng không có nghĩa là cô ấy sẽ có thể khiến đàn ông vui vẻ hơn con chứ."
"Con ấy à, thật sự là đúng là điếc không sợ súng mà." Vương Mậu bất đắc dĩ nói.
Đột nhiên vẻ mặt Hứa Hoạn trở nên rất nghiêm túc, hỏi: "Thầy ơi, vừa rồi ván cờ kia, nếu tiếp tục đấu tiếp thì thầy..."
Vương Mậu hít sâu một hơi, nói: "Chắc chắn sẽ thua."
Chắc chắn sẽ thua!