Bà cụ nhà họ Tô, Tô Hải Siêu, Tô DiệcHàm, bao gồm cả Tô Nghênh Hạ, tất cả đều mang vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trân.
Bởi vì thanh niên tài giỏi trong miệng mấy người kia chính là Hàn Tam Thiên!
Anh không chỉ tới, hơn nữa còn đi vào cùng với chủ nhà, đây là đãi ngộ cao cấp thế nào chứ!
"Làm sao có thể, làm sao có thể là Hàn Tam Thiên!" Sắc mặt Tô Hải Siêu xanh mét, không muốn tin, anh ta đã nghĩ xong làm thế nào để Hàn Tam Thiên quỳ trước mặt mình rồi, nhưng sự thật lại cảnh tỉnh
anh ta.
Bà cụ cũng hít sâu một hơi, vẻ mặt cùng ánh mắt đều vô cùng nghiêm trọng.
Bà không muốn biết Hàn Tam Thiên vì sao lại có thể đi bên cạnh Thiên Vương Thịnh, bởi vì vốn dĩ không quan trọng. Chuyện quan trọng là vinh dự đặc biệt này thật sự đang diễn ra trên người Hàn Tam Thiên.
"Chuyện gì vậy chứ? Đồ bỏ đi Hàn Tam Thiên này, dựa vào đâu hả!" Tô Diệc Hàm không cam lòng nói. Tuy cô ta không cần phải quỳ xuống sủa tiếng chó, nhưng cô
ta không thể nào chấp nhận đồ bỏ đi trong
mắt mình giờ lại cao cao tại thượng mà đi theo bên cạnh Thiên Vương Thịnh.
Ánh mắt Tô Nghênh Hạ cũng mang theo vẻ khó hiểu. Tuy cô biết Hàn Tam Thiên không đơn giản, nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới Hàn Tam Thiên có thể đứng ở bậc cao như vậy, kết giao với cả nhân vật lớn như Thiên Vương Thịnh.
Khi Hàn Tam Thiên đi tới vị trí chủ tọa, ngồi xuống bên cạnh Thiên Vương Thịnh, cả hội trường đều kinh ngạc. Một người khác họ không thuộc nhà họ Thiên lại có thể ngồi lên vị trí chủ tọa đó, hơn nữa còn
sánh vai với Thiên Vương Thịnh. Chuyện gì đây chứ?
Hàn Tam Thiên và Thiên Linh Nhi một trái một phải, tình huống này rất nhanh đã khiến cho không ít người nghĩ tới một khả năng.
Lẽ nào người trẻ tuổi này là con rể tương lại nhà họ Thiên, là bạn trai Thiên Linh Nhi
sao?
"Thiên Linh Nhi biết nhìn người đó, người trẻ tuổi này phong thái bất phàm, chắc chắn là một nhân tài."
"Dáng vẻ đường đường, diện mạo cũng là một người đẹp trai, ở bên Thiên Linh Nhi đúng là kim đồng ngọc nữ, ông trời tác hợp nha."
"Chỉ là không biết là cậu chủ nhà nào, xem ra thành phố Thiên Vân của chúng ta lại sắp có thêm một gia tộc mới nổi lên rồi."
Những lời này lọt vào tai người nhà họ Tô chói tai vô cùng, bởi vì ba năm trở lại đây, Hàn Tam Thiên ở Tô gia chẳng qua là một tên bỏ đi mà thôi. Giờ anh lại được tất cả mọi người tán dương như vậy, khiến cho
người nhà Tô gia không dễ chịu chút nào.
"Rõ ràng là đồ bỏ đi, cái gì mà phong thái bất phàm chứ, mấy người này mù hết rồi sao?" Tô Diệc Hàm nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói.
Lúc này Tô Hải Siêu không có tâm trạng nói xấu Hàn Tam Thiên nữa, giờ anh ta chỉ hy vọng Hàn Tam Thiên không nhìn thấy anh ta, có thể làm như chưa xảy ra chuyện gì. Nếu không, quỳ xuống sủa tiếng chó trong hội trường tiệc mừng thọ này, anh ta sẽ biến thành trò cười cho cả thành phố Thiên Vân rồi.
Tô Nghênh Hạ đưa tay chống cằm, tựa trên mặt bàn, vẻ mặt cười khổ.
Ai ai cũng xem anh như nhân tài, nhưng người nhà họ Tô lại cứ muốn coi anh là đồ bỏ.
Ông Thiên đã xem trong anh như thế rồi, nhà họ Tô thì lại từ trước đến nay đều không để anh vào mắt, đây chính là sự mỉa mai vô cùng lớn.
"Nghênh Hạ, cháu là vợ của Hàn Tam Thiên, sao còn không đi kính rượu lão gia." Bà cụ nhà họ Tô nói, bà không dám
tùy tiện đi phản bác lời mấy người kia nói, sợ khiến nhà họ Thiên bất mãn. Nhưng để Tô Nghênh Hạ lấy thân phận vợ mà xuất hiện thì lại không vấn đề gì. Hơn nữa còn có thể mượn cơ hội này để cho người ngoài biết được người mà nhà họ Thiên coi trọng là con rể nhà họ Tô. Như vậy, địa vị của nhà họ Tô cũng có thể là thuận nước đẩy thuyền.
Tính toán của bà cụ rất đẹp đẽ, nhưng Tô Nghênh Hạ lại không có ý định làm vậy.
"Bà nội, bà xác định là lợi dụng anh ấy có thể giúp Tô gia nâng cao địa vị xã hội sao? Rốt cuộc là nhà họ Thiên để anh ấy
vào mắt, hay là để nhà họ Tô vào mắt, lẽ nào bà còn không rõ ư? Chúng ta có thể tới, chẳng qua là vật đi kèm mà thôi." Tô Nghênh Hạ thản nhiên nói.
"Nói năng lung tung, chúng ta sao có thể là vật đi kèm." Đầu tiên, bà cụ liền trách mắng phản bác mà nói.
"Dự án của phía tây thành phố đến nay là dừng, có rất nhiều người muốn chen chân vào, nhưng duy chỉ có nhà họ Thiên là không có trong số đó, điều này nói rõ ràng nhà họ Thiên hoàn toàn không coi dự án
phía tây thành phố ra gì. Ngay cả một dự án cũng không được coi trọng, bọn họ
sẽ vì việc nhà họ Tô là bên cung cấp vật liệu xây dựng cho dự án phía tây thành phố mà có cái nhìn khác với chúng ta sao?" Tô Nghênh Hạ lắc đầu, tất cả những chuyện này chẳng qua là ảo tưởng của người nhà họ Tô mà thôi. Cô có thể khẳng định, được đến tham gia tiệc mừng thọ của Thiên Vương Thịnh là nhờ có Hàn Tam Thiên, hơn nữa khả năng cao là vì Thiên Vương Thịnh nể mặt Hàn Tam Thiên.
Bà cụ muốn phản bác, nhưng nhất thời lại không nói nên lời, sắc mặt vô cùng khó coi.
Người nhà họ Tô lại phải trông cậy vào đồ bỏ đi này để nâng cao địa vị xã hội sao?
Điều này khiến cho cái mặt già của bà mất sạch thể diện trước Hàn Tam Thiên rồi.
"Mặc kệ cậu ta với ông Thiên có quan hệ gì, trong mắt ta, chung quy cũng là đồ bỏ, muốn tôi thừa nhận cậu ta ưu tú, trừ phi cậu ta có thể khiến cho nhà họ Tô trở thành một gia tộc có thế lực ở thành phố Thiên Vân." Bà cụ lạnh giọng nói.