"Đường Long, ý cậu là gì, anh Hàn là khách quý của tôi và cậu dám xúc phạm anh ấy như thế này." Chung Lương trách cứ một cách lạnh lùng.
Khách quý?
Ban đầu Đường Long còn nghi ngờ là mình vừa nghe nhầm.
Hàn Tam Thiên, tên phế vật này, sao có thể là vị khách quý của Chung Lương được? Ngay cả nếu anh ta đại diện cho Nhà họ Tô, thì Chung Lương cũng không thể nào mà nể mặt như vậy.
"Anh Chung, đây là Hàn Tam Thiên, anh không nhận nhầm người à?" Đường Long xác nhận lại.
Chung Lương cười khẩy, nói: "Anh Hàn, tôi rất xin lỗi, nhân viên công ty của tôi rất không có mắt nhìn người, anh muốn xử lý thế nào cũng được, chỉ cần anh nói một câu thôi."
Nhìn thấy tư thế hơi cúi người của Chung Lương, Đường Long trợn tròn mắt.
Nếu vừa nãy chỉ là ảo giác thì bây giờ chắc chắn là hiện thực.
Tại sao!
Không thể nào!
Điều này có nghĩa là Chung Lương rất coi trọng Nhà họ Tô?
Nhưng thành phố Thiên Vân có nhiều nhà cung cấp mạnh hơn Nhà họ Tô. Ngay cả khi họ không hợp tác với Nhà họ Tô, vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng để chờ được hợp tác với bất động sản Nhược Thủy.
"Đường Long, anh còn nhớ vụ cá cược vừa nãy không? Tôi đã gọi cho chung Lương đến đây rồi nên anh sẽ quỳ trước của công ty trong ba ngày, phải không?" Hàn Tam Thiên nhìn Đường Long một cách thản nhiên.
Quỳ trong vòng ba ngày!
Dù vậy, Đường Long không tin là Hàn Tam Thiên có thể làm được điều cá cược đó nên anh ta mới đồng ý đặt cược.
Chuyện nhục nhã như vậy, sao mà Đường Long có thể làm được.
"Đường Long, cậu tốt nhất là nên giữ lời hứa của mình với cuộc đánh cược này. Nếu không tôi chỉ có thể sa thải cậu. Tôi còn có thể khiến cậu không thể tìm được việc làm ở thành phố Thiên Vân, và tất cả các công ty không dám thuê cậu." Chung Lương đe dọa.
Đường Long đã hoàn toàn tỉnh mộng, mất việc này thì cũng không sao cả. Cùng lắm thì chỉ là đánh mất một cơ hội thăng tiến tốt mà thôi.
Nhưng anh ta tin vào khả năng của Chung
Lương. Nếu Chung Lương thực sự xuống tay, tất cả các công ty của thành phố Thiên Vân, Đường Long sợ là sẽ không có công ty nào dám thuê anh ta thật.
"Anh Chung, tôi..."
Hàn Tam Thiên bước về phía công ty, Chung Lương cũng đi theo phía sau mà không nói lời nào, khiến cho Đường Long sững sờ.
Quỳ hay không?
Quỳ và mất mặt, không quỳ và mất tiền!
Cuối cùng, Đường Long chọn quỳ xuống một cách thành thật, mặt mũi là không quan trọng so với tiền tài. Hơn nữa, anh ta cũng không muốn mất đi công việc này.
Một khoảnh khắc nhục nhã chẳng là gì cả. Chờ đến khi anh ta nhận được sự trọng dụng của Nhà họ Hàn, thì ngay cả Chung Lương khi đó ở trong mắt anh ta cũng chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi.
Dù vậy thì tại sao một kẻ vô dụng như Hàn Tam Thiên lại có thể quen biết Chung Lương. Và Chung Lương lại còn đối xử
với anh như một khách VIP?
Khi Hàn Tam Thiên rời khỏi bất động sản Nhược Thủy, anh thấy Đường Long đang quỳ xuống và cười nhẹ. Anh chàng này nhìn qua thì có vẻ cứng đầu, bướng bỉnh, nhưng trước tiền, anh ta vẫn phải cúi đầu.
"Hàn Tam Thiên." Sau khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Đường Long đứng dậy rồi đi đến Hàn Tam Thiên và nói: "Tôi xin lỗi vì vừa nãy đã thô lỗ với anh".
Mặc kệ mối quan hệ của anh với Chung Lương là gì, thì theo như quan điểm của Đường Long, giờ là lúc anh ta cần phải
chịu nhục nhã đã. Chỉ khi anh ta giữ được công việc, anh ta mới có thể tiếp cận Nhà họ Hàn và được Nhà họ Hàn trọng dụng.
Đường Long tin rằng một ngày nào đó, anh ta sẽ có thể vươn tới đỉnh cao. Chính ngày hôm đó, dù là Hàn Tam Thiên hay Chung Lương, thì vẫn sẽ bị anh ta giẫm lên mà thôi.
Hàn Tam Thiên có đôi chút ngạc nhiên trước lời xin lỗi của Đường Long, coi như là Đường Long đã tạo cho anh một bất ngờ lớn.
Không có gì ngạc nhiên khi anh ta có thể
| nhận được một triệu tiền lương hàng năm
một nơi như thành phố Thiên Vân. Suy nghĩ và kiến thức của anh ta không thể so sánh với những người bình thường.
Hàn Tam Thiên cũng không cảm thấy là Đường Long thực sự thừa nhận sai, anh ta chỉ là không muốn bị mất việc. Ngay cả cơ hội trả thù cũng bị mất đi.
Lợi dụng bất động sản Nhược Thủy để tiếp cận Nhà họ Hàn à? Nếu là như vậy thì sợ là lại phải khiến anh ta thất vọng một lần nữa rồi.
"Tôi không phải là người hay để bụng,
miễn là anh quỳ trong ba ngày thì tôi sẽ không để tâm đến anh nữa." Hàn Tam Thiên cười nói.
Đường Long nghiến răng nhìn Hàn Tam Thiên rời đi, nói một cách tức giận: "Thứ rác rưởi, một ngày nào đó mày sẽ rơi vào tay của Đường Long tao đây, đợi đến khi tạo trở thành người được Nhà họ Hàn trọng dụng, tạo sẽ khiến mày muốn chết mà cũng không được, rồi Tô Nghênh Hạ cũng sẽ trở thành đồ chơi cho vật dưới quần lót của tao thôi."
Sau khi nói ra điều này, Đường Long lại quay trở về bộ dạng nhu nhược, quỳ
xuống.
Không có lời nói của Hàn Tam Thiên, Chung Lương cũng đã không sa thải Đường Long.
Mặc dù Đường Long đã phạm sai lầm đủ để khiến anh ta chết đi mười triệu lần. Nhưng Hàn Tam Thiên đã cố tình không lên tiếng, đây là phải lưu ý tới mệnh lệnh của anh, nên Chung Lương không dám đưa ra quyết định mà không được phép.
Hộp đêm Mordor.
Khi Hàn Tam Thiên nhìn thấy nụ cười
trên khuôn mặt Mặc Dương, anh không cần phải hỏi mà cũng biết được kết quả của cuộc thu phục. Dù sao thì cũng có Đạo Thập Nhị hung dữ ra mặt, nên chuyện này dễ như ăn bánh.
"Ông chủ rồi mà vẫn đang phải lái một chiếc xe hỏng, khi nào thì anh mới có thể cho thuộc hạ của mình chút mặt mũi vậy?" Hàn Tam Thiên cười nói.
Bản thân Mặc Dương cũng đang lái một chiếc Santana, khiến giá trị bản thân bị giảm xuống một chút. Hàn Tam Thiên không thể hiểu được, rõ ràng ông có trong tay hai trăm triệu, vậy tại sao ông không
mua cho mình một chiếc xe tốt hơn?
Nghe lời chế giễu của Hàn Tam Thiên. Mặc Dương tỏ ra không quan tâm nói: "Tôi đây gọi là giả vờ thấp kém để dễ dàng hạ gục kẻ thù, hiểu chưa?"
"Lại còn giả vờ thấp kém để dễ dàng hạ gục kẻ thù nữa chứ? Anh sắp trở thành kẻ thấp hèn thật rồi, lúc đó thì định đánh bại người khác kiểu gì? Anh có biết là trong xã hội hiện tại, ấn tượng từ vẻ ngoài rất quan trọng không? Khi anh lái một chiếc xe hỏng, anh sẽ cảm thấy như mất hết mặt mũi. Nếu vậy thì sao bàn chuyện làm ăn với người khác được.” Hàn Tam Thiên
nói.
"Đừng có mà nói nhảm, tìm tôi có việc gì. Nếu không có chuyện gì thì biến khỏi mắt tôi ngay." Mặc Dương từ từ nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy Hàn Tam Thiên.
"Mặc Dương, tôi là chủ nợ của anh. Anh vẫn còn nợ tôi hai trăm triệu. Đây là cách anh nói chuyện với tôi à?" Hàn Tam Thiên cười nói.
Mặc Dương bày ra vẻ mặt vô liêm sỉ rồi thở dài và nói: "Ò, cậu không biết rằng năm nay người nợ tiền mới là chủ à? Ai thèm để ý đến chủ nợ đâu."
Người này ngày càng không biết xấu hổ là
Hàn Tam Thiên nhếch mép cười với thái độ vô lại đó. Anh nhìn thuộc hạ bên người ông, nói: "Nhìn xem, đây là ông chủ của mấy người đấy, có gì khác với một gã du côn đanh đá đâu nào."
Những thuộc hạ kia nào dám tham gia vào cuộc đối thoại giữa hai người họ. Mặc dù họ biết rằng đây là người đàn ông nổi tiếng của thành phố Thiên Vân - tên phế vật của Nhà họ Tô, nhưng đây chỉ là nghĩ
trong đầu thế thôi, họ không dám nói lời
nào.
"Hàn Tam Thiên, bây giờ cậu đang là người vô lý ở đây đấy. Có gì lạ nếu thấy một gã du côn đanh đá ở đây đâu?" Mặc Dương nói một cách thoải mái.
Phải đối đầu với người không biết xấu hổ này, Hàn Tam Thiên chỉ có thể chịu thua.
"Bây giờ trong thành phố Thiên Vân chắc là chỉ còn Phương Bằng mới có thể được coi đối thủ của anh nhỉ?" Hàn Tam Thiên
nói.
| Phương Bằng, một nhân vật cấp độ xã hội đen khác trong khu vực xám của thành phố Thiên Vân, trước đây ở cùng cấp độ với Lâm Dũng, nhưng có nền tảng mạnh mẽ hơn. Vì vậy địa vị của anh ta cao hơn một chút. Nhưng trong nhiều năm qua, Phương Bằng cũng không mở rộng địa bàn của mình ở thành phố Thiên Vân.
Có tin đồn rằng đây là Nhà họ Thiên cố ý thao túng phía sau, để tránh những rắc rối không cần thiết do Phương Bằng gây ra. Dù sao Nhà họ Thiên cũng đang kinh doanh hợp pháp, nên việc câu kết với khu vực xám là điều không thể tránh khỏi, chỉ
là cố để không bị lún sâu vào đó thôi.
"Phương Bằng sẽ không mở rộng địa bàn của mình, nhưng anh cũng nên hiểu là việc thay đổi địa vị của cậu ta cũng không hề dễ dàng." Thấy Hàn Tam Thiên không còn đùa giỡn với mình nữa, thái độ của Mặc Dương trở nên nghiêm túc. .
Hàn Tam Thiên gật đầu, có Nhà họ Thiên chống lưng, Phương Bằng thực sự không dễ để đối phó, vì Nhà họ Thiên sẽ không để Phương Bằng thất thế.
Mà Nhà họ Thiên cũng là gia tộc quan trọng nhất của thành phố Thiên Vân. Để
đối phó với Phương Bằng, trước tiên phải thu phục được Nhà họ Thiên đã. Đây không phải là một việc dễ dàng.
"Tôi nghe nói ông già của Nhà họ Thiên có một phòng võ thuật ở thành phố Thiên Vân, ông là một người vô cùng say mê võ thuật. Anh đã bao giờ nghĩ đến việc kết bạn với Nhà họ Thiên chưa?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Đầu óc của Mặc Dương suy nghĩ rất nhanh, ông nhanh chóng hiểu ý của Hàn Tam Thiên, bèn trả lời: "Cậu muốn Đao Thập Nhị thu hút sự chú ý của ông già à? Hài hước thật đấy, Đao Thập Nhị có biết
gì về giao tiếp với người khác đau? Nếu để anh ta đi, anh ta có thể làm gì ngoài việc hạ gục toàn bộ mấy võ sĩ?"
Hàn Tam Thiên mỉm cười một cách cay đắng, Mặc Dương đúng. Đạo Thập Nhị vô cùng thắng tình. Anh ta một là đánh đấm, hai là quay người lại và rời đi. Làm sao anh ta có thể kết thân với ông già của Nhà họ Thiên được?
"Xem ra là tôi phải tự mình đi rồi." Hàn Tam Thiên thở dài.
"À, tình hình của việc chơi quyền anh đó là như thế nào?" Hàn Tam Thiên tò mò
hỏi.
"Ba sân đấm bốc, Đao Thập Nhị đánh bại hết người này đến người khác, mạnh hơn cậu nhiều." Mặc Dương cười nói. Mặc dù giọng điệu của ông với Hàn Tam Thiên có chút khinh miệt, nhưng trong lòng ông vẫn thầm thừa nhận sức mạnh của Hàn Tam Thiên. Có thể đối phó với Đao Thập Nhị mà không ngã xuống, và thậm chí còn tìm cách đánh bại Đao Thập Nhị, thì trên toàn bộ thành phố Thiên Vân, không có đến vài người có thể làm được điều này.