"Nghênh Hạ đâu?"Hàn Tam Thiên hỏi.
Tưởng Lam cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà có thể cảm nhận được thái độ của Tô Nghênh Hạ đối với Hàn Tam Thiên đột nhiên lạnh lùng hẳn đi. rồi lại bảo Hà Đình đi thu dọn một căn phòng cho Hàn Tam Thiên, rõ ràng là muốn chia phòng ngủ với Hàn Tam Thiên.
Chuyện gì xảy ra không quan trọng, quan hệ của hai người vỡ nát là chuyện vui đối với Tưởng Lam.
Không tránh khỏi việc đổ thêm dầu vào lửa, tốt nhất là có thể đuổi Hàn Tam Thiên
ra khỏi biệt thự, mắt không thấy tâm không phiền.
"Cậu có tư cách gì hỏi Nghênh Hạ ở đâu. Nó đã đi thu thập phòng cho cậu rồi, muốn chia phòng với cậu, chẳng lẽ cậu không rõ ý của nó sao?" Tưởng Lam cười nói. Quá tốt rồi, nếu có thể nhân cơ hội này đạp Hàn Tam Thiên đi thì quá tuyệt vời.
"Bà câm miệng cho tôi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng quát lớn.
Ba năm trước đây, dù Tô Nghênh Hạ không chấp nhận hôn nhân của hai người
nhưng họ vẫn dùng chung phòng ngủ với nhau. Lúc này mà chia phòng ra, đối với Hàn Tam Thiên đây chính là lần rung chấn đầu tiên trong mối quan hệ này. Quan trọng là anh hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nếu để Tưởng Lam tiếp tục chọc bùn khuấy đất thì tình hình sẽ càng nghiêm
trọng.
"Hàn Tam Thiên, cậu có ý gì. Nghênh Hạ chán ghét cậu, cậu hét với tôi cái gì." Tưởng Lam tay chống hông hùng hổ bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên.
"Tưởng Lam, đây là biệt thự của tôi, bà không quên chứ?" Hàn Tam Thiên nói.
Tưởng Lam sửng sốt, trở nên chột dợ. Nghĩ đến Tô Nghênh Hạ lại có can đảm hơn, nói: "Chẳng lẽ câu muốn đuổi chúng tôi đi?"
Lúc này, đột nhiên Tô Nghênh Hạ bước ra khỏi phòng, nói: "Nếu anh không muốn nhà em ở đây thì bây giờ bọn em sẽ dọn
đi."
Nghe nói vậy, Tưởng Lam nóng nảy, chạy chậm đến bên cạnh Tô Nghênh Hạ, nhỏ
giọng nói: "Con gái à, con ngốc sao? Sao chúng ta phải chuyển đi chứ, có đi cũng là cậu ta phải đi."
"Mẹ, dù sao biệt thự này cũng không phải của chúng ta." Tô Nghênh Hạ nói.
Nhìn mặt Tô Nghênh Hạ lạnh lẽo như băng, Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ nói: "Có thể cho anh biết đã xảy ra chuyện gì được không?"
“Có quan trọng không?" Đối với một người phụ nữ, người đàn ông của mình đã ** ở ngoài, dù người đó chỉ đơn thuần là giải tỏa dục vọng Tô Nghênh Hạ cũng
không thể chấp nhận nổi. Vì cô vẫn còn sạch sẽ nên cô hy vọng Hàn Tam Thiên cũng như vậy.
Trước kia Hàn Tam Thiên đã làm gì không quan trọng, quan trọng là sau khi kết hôn.
Hơn nữa anh luôn miệng nói yêu cô rồi đi làm chuyện này sau lưng. Điều này làm Tô Nghênh Hạ cảm thấy mình bị phản bội và nói dối, đây mới chính là nguyên nhân khiến cô biến sắc.
"Tất nhiên là quan trọng, cho dù chết cũng nên để anh chết rõ ràng chứ." Hàn Tam Thiên nói.
"Được, em cho anh chết rõ ràng. Tối qua anh đi Kim Kiều Thành nhỉ." Tô Nghênh Hạ nói.
"Cái gì!" Tưởng Lam kinh hãi, Kim Kiều Thành cực kỳ nổi tiếng ở thành phố Thiên Vân. Dù bà chưa bao giờ đến đó nhưng cũng đã nghe các chị em nhắc tới, đó là nơi đám đàn ông chơi đùa phụ nữ.
"Hàn Tam Thiên, bây giờ cậu có tiền rồi dám đi chơi đám con gái vớ vẩn đó. Ly hôn, phải ly hôn." Tưởng Lam cả giận nói.
Hàn Tam Thiên không ngờ là vì chuyện này, nhưng sao em ấy lại biết?
Hôm qua khi rời khỏi nhà, Hàn Tam Thiên đã đưa Tô Nghênh Hạ vào tận trong nhà rồi.
Nhớ lại đến cuộc gọi của Tưởng Lam hôm nay. Chả có lẽ tình cờ bị cô bắt gặp, sau đó mật báo cho Tô Nghênh Hạ ư?
"Anh muốn nói cái gì không?" Thấy Hàn Tam Thiên không giải thích cho bản thân mà là im lặng, Tô Nghênh Hạ hoàn toàn nản lòng thoái chí. Cô đã cho Hàn Tam
Thiên cơ hội giải thích , nhưng anh không nói một lời nào.
"Chuyện này không phải như em nghĩ đâu." Hàn Tam Thiên nói.
"Vây là như thế nào, anh nói xem." Tô Nghênh Hạ nói.
Giết Diệp Phi!
Nếu mà để Tô Nghênh Hạ biết chuyện này, Hàn Tam Thiên không biết cô sẽ nghĩ như thế nào.
Hiện tại Tô Nghênh Hạ chưa được biết về
một mặt tối của xã hội. Chuyện giết người này càng không thể cho cô biết được.
"Bây giờ không thể nói cho em, nhưng anh chưa từng xảy ra quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào." Hàn Tam Thiên nói.