Trong phòng có ngọn đèn mập mờ, quản lý phòng khách giới thiệu giá cả các loại phục vụ cho Hàn Tam Thiên, không những thế còn có cả menu.
Cái gọi là menu, là thứ bên trên có ghi thông tin của các các cô gái, tuổi tác trong khoảng ba mươi, vừa xem đã hiểu ngay.
"Tôi hơi mệt, muốn nghỉ một lát đã. Chuyện này lát nữa lại tính." Hàn Tam Thiên nói xong lấy ví ra, tiện tay cầm hai ngàn đồng nhét vào cổ áo của quản lý phòng khách.
Quản lý phòng khách thấy Hàn Tam Thiên ra tay rộng rãi như thế. Nụ cười càng hài lòng hơn, kéo lấy tay Hàn Tam Thiên, hận không thể dán cả người lên Hàn Tam Thiên..
"Anh à, nếu anh có cần gì thì gọi cho phục vụ nhé. Em nhất định sẽ không khiến anh
thất vọng." Quản lý phòng khách cười nói.
| Hàn Tam Thiên gật đầu, vỗ cái mạnh lên
mông cô nàng, anh nói: "Ra ngoài đi."
Còn chưa tới lúc, Hàn Tam Thiên im lặng chờ đợi, chuyện tối nay không thể có chút sai lầm nào, nếu không, muốn toàn vẹn thoát thân thật sự rất khó.
Ở nhà, Tô Nghênh Hạ không có Hàn Tam Thiên bên cạnh cảm thấy không quen chút nào. Nhưng mà cô biết Hàn Tam Thiên có chuyện quan trọng cần làm, nên cô cũng hiểu cho anh.
Ăn cơm tối xong, đang nghỉ ngơi trên giường thì điện thoại bỗng dưng vang lên.
“Sao thế? Trễ vậy còn gọi cho tớ, đừng nói muốn buôn chuyện nhé?" Là Thẩm Linh Dao gọi điện tới, trước kia Tô Nghênh Hạ đã nói với cô buổi tối thì đừng gọi điện làm phiền, nhưng tối nay thì ngoại lệ, Hàn Tam Thiên không có ở nhà, cô cũng có thời gian nói chuyện với Thẩm Linh Dao vài câu.
"Nghênh Hạ, cậu với Hàn Tam Thiên thế nào rồi? Tới bước nào rồi." Thẩm Linh Dao trực tiếp hỏi.
"Gì mà tới bước nào. Sao cậu đột nhiên nhắc tới chuyện này." Tô Nghênh Hạ xấu hổ, mặt đỏ bừng nói.
“Xấu hổ cái gì chứ, mau nói cho tớ biết đi, chuyện này rất quan trọng." Thẩm Linh Dao vội vàng nói.
Tô Nghênh Hạ thấy lạ khi Thẩm Linh Dao thận trọng như thế, nên đành nói: "Tớ hôn anh ấy một lần, nhưng ngắn lắm."
“Khó trách." Thẩm Linh Dao hiểu ra nói.
"Khó trách cái gì? Cậu có ý gì." Tô Nghênh Hạ không hiểu hỏi.
"Cậu đúng là đồ ngốc, anh ta là một thằng con trai bình thường, ở cùng với cậu những mấy năm liền, chẳng lẽ anh ta không cần giải tỏa hả? Vừa nãy tớ thấy anh ta vào Kim Kiều Thành, cậu có biết Kim Kiều Thành là nơi như thế nào không." Thẩm Linh Dao nói.
Kim Kiều Thành nổi tiếng là thiên đường của cánh đàn ông. Thẩm Linh Dao chưa từng tới đó, nhưng đã nghe nhiều người nói tới bên trọng là dạng gì.
Sao Hàn Tam Thiên lại tới Kim Kiều Thành được?
"Không thể nào, có phải cậu nhìn nhầm rồi không." Tô Nghênh Hạ nói.
"Tớ tận mắt nhìn thấy, làm sao lại nhầm được chứ. Bọn đàn ông đúng là lũ trăng hoa. Không ngờ anh ta cũng làm loại chuyện như thế." Thẩm Linh Dao tức giận bất bình nói.
Tô Nghênh Hạ lập tức trầm mặc, đàn ông tới Kim Kiều Thành làm gì, không cần
nghĩ cũng biết được.
Nhưng Tô Nghênh Hạ không ngờ được Hàn Tam Thiên cũng sẽ đi nơi như thế.
"Nghênh Hạ, cậu nên đẩy nhanh tiến trình đi. Chuyện của hai người không thể kéo dài nữa đâu." Thẩm Linh Dao nhắc nhở.
Tô Nghênh Hạ không nói gì, nước mắt lưng tròng cúp điện thoại.
Cô vốn nghĩ rằng Hàn Tam Thiên rất yêu mình, mặc dù hai người không xảy ra chuyện giường chiếu, thì Hàn Tam Thiên cũng không so đo, nhưng giờ xem ra, tất
cả là do cô hiểu nhầm rồi.
Trong ba năm nay chắc anh đã đi tới đó nhiều lần rồi? Chỉ là không bị ai phát hiện thôi.
Đàn ông có nhu cầu là chuyện bình thường, nhưng tại sao anh lại muốn đi tới nơi như thế.
Mặc dù cô cũng sai, nhưng trước giờ cô không phản bội mối hôn nhân này.
Còn anh thì sao?
Ăn vụng bên ngoài.
Thế mà cô vẫn nghĩ rằng quan hệ của hai người đang có tiến triển hơn một bước.
Biểu cảm của Tô Nghênh Hạ lạnh lùng, gương mặt còn vương nước mắt bước xuống giường, ném hết tất cả chăn gối của Hàn Tam Thiên xuống đất.
Còn Hàn Tam Thiên lúc này biết được Diệp Phi đã đến Kim Kiều Thành thì gọi điện thoại cho phục vụ, muốn chọn quản lý phòng khách.
Quản lý phòng khách thật sự không ngờ
Hàn Tam Thiêm sẽ chọn cô. Mặc dù cô không làm loại phục vụ này, nhưng Hàn Tam Thiên rất đẹp trai, chỉ cần bằng lòng trả tiền, cô cũng không ngại thỉnh thoảng làm một lần.
Tới phòng của Hàn Tam Thiên, quản lý có hơi xấu hổ, cô ta nói với Hàn Tam Thiên: "Anh à, không ngờ anh lại tinh mắt như
thế."