Hàn Tam Thiên không dám dùng sức gõ cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ, sợ gõ hỏng nó mất.
Theo một tiếng két két, Đạo Thập Nhị đẩy của ra, nhìn thấy Hàn Tam Thiên và Mặc Dương, mí mắt cũng không nhấc một cái.
Sau khi vào cửa có một mảnh sân, mặc dù đều là nền đất, nhưng không có một cây cỏ dại, xem ra bình thường anh ta trông coi nhà của rất sạch sẽ.
Chỉ chốc lát sau lại có mấy người nông dân xông vào sân lớn tiếng ồn ào.
"Tiền anh thiếu chúng tôi khi nào trả lại?"
"Ngày nào anh cũng trốn trong nhà, tưởng không lên tiếng thì có thể không trả tiền lại
sao?"
"Cái đồ chết tiệt nhà máy, không trả nổi tiền sao còn không bán con gái? Giữ lại làm vợ mày à?"
Lúc những người kia nói chuyện, không ngừng ném đá về phía Đao Thập Nhị, không dám tới gần nhưng khí thế rất hung hăng.
Đạo Thập Nhị im lặng ngồi trên một chiếc ghế gỗ, cũng không nói chuyện, mặc cho đá đập vào người, ngay cả lông mày cũng không nhíu lấy một cái.
Mấy phút sau, Đao Thập Nhị nói: "Hôm nay mấy người đánh thoải mái, có thể đi được chưa?"
Hàn Tam Thiên tuyệt đối không ngờ rằng, Đạo Thập Nhị trên võ đài lợi hại như vậy, lại bị một đám nông dân ăn hiếp, hơn nữa
không đánh lại không nói lại.
"Hôm nay không trả tiền, chúng tôi sẽ không đi."
"Không sai, không thấy tiền tuyệt đối không rời đi."
"Chờ con gái mày trở về, để con bé xem chúng tao đánh mày, chocon bé biết ba nó chính là đồ bỏ đi."
Đạo Thập Nhị đột nhiên đứng lên, lúc con gái không ở nhà, anh ta có thể để mấy
người này ăn hiếp, bởi vì anh ta nợ tiền, bị đánh cũng là chuyện đương nhiên, ở trong phạm vi có thể chấp nhận thì không cần thiết đánh lại.
Nhưng ở trước mặt con gái, Đao Thập Nhị quyết không cho phép có người làm loạn.
"Mấy người nghĩ thông suốt chưa? Thật không đi sao?" Đạo Thập Nhị lạnh lùng
nói.
Những người nông dân kia nhìn thấy vẻ giận dữ của Đạo Thập Nhị, ai cũng chột
da.
Đừng nói bọn họ đánh thắng được Đạo Thập Nhị hay không, ngay cả cái đầu của anh ta cũng đủ dọa người rồi.
"Mày nợ tiền không trả còn có lý sao? Bọn tao đã báo cảnh sát, đến lúc đó sẽ tố cáo
mày, tao nghe nói, tòa án sẽ cưỡng chế chấp hành, sẽ còn nhốt mày nữa."
"Đúng vậy, tạo sẽ đợi đến lúc mày bị tóm giam lại."
"Mày đừng có hối hận, nếu bị giam lại thì không còn có ai chăm sóc con gái của mày."
Những lời uy hiếp của đám nông dân khiến Đao Thập Nhị nhíu mày, con gái chỉ có một người thân là anh ta, nếu như anh ta bị giam, những người này sẽ tha cho con bé sao?
"Anh ta thiếu mấy người bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả thay anh ta." Lúc này, Hàn Tam Thiên ra mặt nói.
"Năm trăm."
"Ba trăm."
"Một ngàn hai."
Những người nông dân vội vã báo số lượng, đều là con số rất nhỏ, điều này khiến Hàn Tam Thiên càng dở khóc dở cười.
một lần nào, thế mà thiếu chút tiền như vậy cũng không trả nổi, nghe như chuyện tiếu lâm.
"Chỗ này của tôi có một trăm ngàn tệ, tự các người cầm lấy chia đi, còn lại xem như là tiền lãi." Hàn Tam Thiên móc ra một trăm ngàn tệ, ném cho những người kia.
"Một trăm tệ!"
"Xem cho kỹ một chút, tiền này biết đâu là giả đó."
"Thằng nhóc này có tiền như vậy, phú ông
đâu ra?"
"Được rồi, đi mau đi, đừng ở đây đóng kịch, tiền này là thật, chẳng phải các người thấy tôi lái xe đến cho nên mới chọn lúc này đến đòi tiền sao?" Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu.
| Bọn họ đòi nợ không phải là lần đầu tiên,
vì sao thái độ lần này lại cứng rắn như vậy? Chính là vì nhìn thấy Hàn Tam Thiên lái xe đẹp, hy vọng anh có thể trả tiền lại cho Đạo Thập Nhị, chút tâm tư ấy sao có thể giấu giếm được Hàn Tam Thiên.
Quả nhiên, sau khi đám ông dân kia nghe nói như thế, cầm tiền vội vã rút lui.
Đao Thập Nhị cũng không nhìn Hàn Tam Thiên một cái nào, nói: "Cho dù anh trả
tiền giúp tôi, tôi cũng sẽ không làm việc giúp anh."
"Vua võ đài mà thiếu tiền thôn dân, hơn nữa còn là mấy trăm tệ, ở trên sàn đấu anh sẽ không thảm như vậy chứ?" Hàn Tam Thiên cười nói.
"Phải giàu nuôi con gái." Đạo Thập Nhị nhàn nhạt nói.
Hàn Tam Thiên nhịn không được bật cười, người này nghèo đến mức nhà dột mà còn muốn giàu nuôi con gái, xem ra anh
ta đối xử với con gái đúng là tốt, có thể số tiền kiếm được trên võ đài đều dành hết cho cô bé.
"Anh giúp tôi, tôi có thể cho anh nhiều tiền hơn, có thể để anh nuôi con gái tốt hơn, việc này đối với anh mà nói là chuyện tốt đúng không?" Hàn Tam Thiên nói.
"Anh không hiểu, nếu như không có chuyện gì khác thì đi mau đi, con gái tôi sắp về rồi, tôi không muốn nó nhìn thấy người lạ trong nhà." Đạo Thập Nhị hạ lệnh đuổi khách.
Nếu Hàn Tam Thiên dễ rời đi như vậy, hôm nay anh sẽ không đến thăm nhà.
"Tất nhiên tôi hiểu, anh không phải chỉ sợ Diệp Phi nhằm vào con gái anh sao? Nếu như tôi có thể giúp anh giải quyết phiền phức Diệp Phi này thì sao?" Hàn Tam
Thiên nói.
Đạo Thập Nhị nhướng mày nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Anh rất biết đánh nhau, nhưng Diệp Phi không phải dễ đối phó như vậy."
"Diệp Phi đêm nay nhất định phải chết!"