"Tôi không cần đấu với mấy người, chỉ cần sổ sách có chỗ nào không đúng, tôi sẽ cố gắng hết sức điều tra rõ, dù chỉ là một đồng cũng phải tìm rõ nguồn gốc, tốt nhất mấy người nên quy củ chút, lời bà
nội đã nói, nếu mấy người không coi là thật, bị đuổi cũng đừng trách tôi." Tô Nghênh Hạ nói.
Tô Hải Siêu siết chặt nắm đấm, lúc trước anh ta thề son sắt đảm bảo với mọi người không sợ Tô Nghênh Hạ, nhưng hiện tại bà nội đã lên tiếng, anh ta cũng chỉ có thể tuân theo quy củ này.
Dù sao cũng không ảnh hưởng đến anh ta bao nhiêu, bởi vì sau này cả công ty đều là của anh ta, nhưng mất mặt trước đám họ hàng, đây là chuyện Tô Hải Siêu không chấp nhận được.
"Tô Nghênh Hạ, hãy đợi đấy, cái công ty này có cô không có tôi." Tô Hải Siêu lạnh lùng nói.
"Chờ tôi gả vào nhà họ Hàn, tôi muốn cô cả đời này cũng không ngóc đầu lên được." Tô Diệc Hàm nói xong, cùng Tô Hải Siêu rời khỏi phòng họp.
"Thật là một người phụ nữ không biết tốt xấu."
"Hãy đợi đấy, chúng tôi sống không có một ngày tốt lành thì cô cũng sẽ không
CÓ."
"Cầm lông gà làm thẻ lệnh, cái quái gì đây!"
Đợi đến khi đám họ hàng đều rời khỏi phòng họp, Tô Nghênh Hạ mới trở về phòng làm việc của mình, cô biết mình làm như vậy sẽ khiến người khác cùng nổi giận, nhưng không sao, dù sao nhà họ Tô vốn không có ai để cô vào mắt, thành kẻ thù, sau này mới không lấy cá nhân từ nương tay.
Sau khi tan việc, Tô Nghênh Hạ ngồi lên xe của Hàn Tam Thiên, chỉ nói một câu:
"Hiện tại bọn họ đều ước gì em chết đi."
Hàn Tam Thiên không nói chuyện, nhưng nếu ai dám động một cọng tóc gáy của Tô Nghênh Hạ, anh sẽ khiến đối phương muốn chết cũng không xong.
Một tuần lễ trôi qua, Dung Liễu và Dương Văn còn quỳ ở trong phòng khách, đây chính là thái độ của Hàn Tam Thiên.
Về đến nhà, Hà Đình vội vàng nấu canh, bởi vì biết hôm nay Tô Nghênh Hạ sẽ trở về, bồi dưỡng cho cô một bữa thật ngon.
Hàn Tam Thiên đi vào phòng bếp, hỏi Hà
Đình: "Tuần qua không có ai làm khó bác
chứ?"
"Tam Thiên, bác rất tốt, có ăn có ở còn có tiền cầm." Đối với Hà Đình, chịu chút bất ức không tính là gì, làm công cho người ta, sao lại không bị khinh bỉ chứ? Chỉ cần Tưởng Lam không làm khó dễ bà quá đáng, bà đều có thể chịu đựng.
Thật ra Hàn Tam Thiên không hỏi cũng biết chắc chắn Tưởng Lam sẽ làm khó dễ Hà Đình, đây chính là tính cách của bà, sau khi có mâu thuẫn với Hà Đình sao lại có thể đối xử vui vẻ hòa nhã với bà ấy chứ?
Nhưng Hà Đình đã không nói, có lẽ cũng không xảy ra chuyện quá nghiêm trọng, cho nên Hàn Tam Thiên cũng lười hỏi đến cùng.
Ban đêm lúc ngủ, Hàn Tam Thiên nhận được điện thoại của Mặc Dương, muốn ngày mai gặp ông một lần, có liên qu đến Đạo Thập Nhị, sau khi Hàn I Thiên đồng ý thì lặng lẽ chờ Tô Nghé Hạ tắm rửa quay lại.
Cả tuần nay ở khách sạn, Tô Nghênh Hạ bị Thẩm Linh Dao kéo đi thị tẩm, còn Hàn
Tam Thiên lại ngủ trên sofa cô đơn vượt qua cả một tuần dài đằng đẵng. Mặc dù anh và Tô Nghênh Hạ cùng giường chung gối cũng không làm được gì, nhưng với anh mà nói đã là một chuyện có ý nghĩa rồi.
Cúp điện thoại không bao lâu, Tô Nghênh Hạ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng manh đi đến, rất gợi cảm, hơn nữa khiến Hàn Tam Thiên có một loại ảo giác cô đang cố ý khoe ra vẻ gợi cảm.
Nhưng đây cũng là ảo giác, sao Tô Nghênh Hạ lại cố ý tỏ ra gợi cảm trước mặt anh cơ chứ, có lẽ là vì mặc chiếc váy
ngủ này thoải mái hơn.
Hàn Tam Thiên làm bộ nhìn không chớp mắt, thật ra khóe mắt liếc qua không ngừng quan sát Tô Nghênh Hạ.
"Hôm nay anh bảo Chung Lương diễn kịch với em, lại là nhờ bạn học của anh giúp đỡ sao?" Sau khi Tô Nghênh Hạ nằm lên giường thì hỏi.
"Ừ, có mặt Chung Lương có thể khiến bọn họ tin tưởng và nghe theo hơn, cho nên anh lại gọi điện cho bạn học." Hàn Tam Thiên nói.
"Anh hỏi xem bạn học của anh khi nào về nước, anh ấy giúp mình nhiều việc như vậy, nếu như ngay cả bữa cơm cũng không mời người ta ăn, trong lòng em lại rất khó chịu." Tô Nghênh Hạ nói.
"Việc này. . . nói sau, gần đây cậu ta bận làm một cuộc làm ăn lớn, cũng không biết khi nào mới trở về được, nhưng em yên tâm, chỉ cần cậu ta về nước, anh nhất định sẽ hẹn cậu ta."
Sau khi kết thúc đề tài này, trong phòng lâm vào không khí im lặng lúng túng.
Tô Nghênh Hạ len lén quan sát Hàn Tam Thiên, người này thật sự tuân thủ quy tắc dây đỏ nghiêm ngặt đến thế sao? Bọn họ là vợ chồng, một sợi dây đỏ là cái thứ gì chú?
Hay là anh ở phương diện kia vốn không được?
Trong đầu Hàn Tam Thiên thì lại nghĩ lúc nào Tô Nghênh Hạ mới thu lại sợi dây đỏ, chờ đến khi không có dây đó, có lẽ đó là lúc Tô Nghênh Hạ chân chính đón nhận mình.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại không nghĩ, dù sao Tô Nghênh Hạ cũng là phụ nữ, chuyện ý tứ rõ ràng như thế sao cô có thể làm được?
Hai người đều mang tâm sự ngủ thiếp đi.