Dương Kỳ vừa mắng vừa kéo tóc cô ta đến trước mặt Tô Nghênh Hạ, sau đó đá Ỗmột cái vào đùi Dung Liễu, mắng tiếp: "Quỳ xuống cho tao."
Dung Liễu sửng sốt, dưới cái nhìn của cô ta, Dương Kỳ nhất định sẽ giúp cô ra xả cơn giận này. Dù không giết Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ nhưng sẽ bắt hai người này quỳ xuống xin lỗi cô ta.
Nhưng mà bây giờ người quỳ xuống nói xin lỗi lại là cô ta!
"Cậu ơi, cậu. . ."
Chát!
Một bạt tai đánh vào mặt Dung Liễu, Dương Kỳ nói: "Đừng gọi tao là cậu, từ hôm nay trở đi, tạo và bọn bây không có bất kỳ quan hệ nào."
Dương Kỳ không thể bởi vì Dương Văn mà mất đi tất cả ở hiện tại, dù là sau này
sự nghiệp của ông ta không ai kế thừa cũng không cần vội. Ông ta tuyệt đối sẽ không nói giúp Dương Văn Dung Liễu nửa câu.
Hàn Tam Thiên muốn giết, ông ta sẽ không nhíu mày.
"Đây. . . đây là có chuyện gì, Dương Kỳ điên rồi sao?"
"Dương Văn là cháu ruột của ông ấy, ông ấy không dạy dỗ Hàn Tam Thiên thì thôi đi, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với Dương Văn, rốt cuộc là sao vậy?"
"Có thể. . . có thể Hàn Tam Thiên là một người rất lợi hại?"
"Mắc cười, đồ bỏ đi như anh ta sao có thể lợi hại được. Tôi cảm thấy Dương Kỳ nể mặt Tô Nghênh Hạ, dù sao hiện giờ nhà họ Tô phụ trách dự án Thành Tây, Dương Kỳ phải nể mặt."
Đám bạn học hóng chuyện tự có suy đoán quan hệ nhân quả riêng mình, nhanh chóng khẳng định Dương Kỳ là vì không dám đắc tội Tô Nghênh Hạ nên mới không xả giận giúp Dương Văn.
Nhưng lúc này, Dương Kỳ lại quỳ xuống, hơn nữa còn quỳ trước mặt Hàn Tam Thiên, cúi đầu nói: "Anh Tam Thiên, đều là lỗi của em, em dạy dỗ ra một đồ ngu ngốc ngạo mạn như thế. Hôm nay anh muốn đánh muốn giết, em sẽ không oán hận nửa câu."
Anh... Tam Thiên!
Dương Kỳ gọi Hàn Tam Thiên là anh Tam Thiên!
Những người bạn học trước đó chắc chắn việc này có liên quan đến Tô Nghênh Hạ
bị vả mặt bốp bốp.
Nhưng mà. ..
Nhưng mà bọn họ nghĩ không ra, vì sao Hàn Tam Thiên lại lợi hại như vậy, có thể khiến Dương Kỳ quỳ xuống nói xin lỗi.
Không chỉ là những bạn học kia nghĩ mãi mà không rõ, giờ phút này vẻ mặt của Tô Nghênh Hạ và Thẩm Linh Dao cũng đầy khó hiểu.
Vì sao ngay cả người như Dương Kỳ cũng phải gọi anh là anh Tam Thiên chứ?
"Vừa rồi có người muốn giải quyết vợ tôi tại chỗ?" Hàn Tam Thiên nhàn nhạt nói.
Dương Kỳ nói một cách vô tình: "Đã hiểu."
Rất nhanh, Dương Kỳ gọi tới mấy tên thuộc hạ, sai bảo bọn họ: "Người phụ nữ này thuộc về các cậu, ngay ở đây."
Mặc dù mấy tên thuộc hạ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Dương Kỳ đã lên tiếng nào dám không nghe theo.
Dung Liễu hoảng sợ nhìn mấy người đi về phía cô ta, mặc dù trước kia cô ta phóng
đãng không từ nào diễn tả, nhưng sau khi theo Dương Văn cô ta đã bớt phóng túng lại. Bởi vì Dương Văn có tiền, có thể mang cho cô ta cuộc sống rất tốt. Nếu như hôm nay bị những người này chà đạp, chắc chắn Dương Văn sẽ không cần cô ta nữa.
"Dương Văn, cứu em, cứu em." Dung Liễu kêu cứu.
Mắt thấy quần áo Dung Liễu bị xé nát, | Dương Văn chạy đến bên cạnh Dương Kỳ, quỳ xuống nói: "Cậu ơi, dù sao cô ấy cũng là cháu dâu của cậu, sao cậu có thể đối xử với cô ấy như thế."
Ciu
Dương Kỳ tung một đạp đá văng Dương Văn, giọng nói lạnh lùng nói: "Đừng nói là Vợ mày, cho dù có là vợ tao đắc tội với anh Tam Thiên cũng sẽ có kết cục như vậy, muốn trách thì trách bản thân cô ta kiêu căng vô độ, đây là gieo gió gặt bão."
Cảnh "xuân" diễn ra trước mắt bao nhiêu người ở phòng khách.
Hai mắt Hàn Tam Thiên lạnh lùng như bằng, đợi cho gợn sóng nổi lên bốn phía, lúc này mới cười lạnh nói với Dương Văn: "Xem ra cô ta còn rất hưởng thụ ấy nhỉ?"
Dương Văn cắn răng nghiến lợi nghe âm thanh vốn thuộc về riêng mình anh ta, hơn nữa còn kịch liệt hơn lúc ở với anh ta thì trong lòng đang rỉ máu.
Nhìn Hàn Tam Thiên bằng ánh mắt hận thù, nói: "Hàn Tam Thiên, tạo sẽ không tha cho mày đâu, thì hôm nay tao nhất định sẽ báo."
Vừa dứt lời, Hàn Tam Thiên còn chưa lên tiếng, Dương Kỳ đã giơ nắm đấm lên, cái thứ không biết chết sống này, lại còn dám ăn nói ngông cuồng đòi trả thù, thật sự
không biết chữ "chết" viết như thế nào.
"Tôi xem anh là giun dế, anh có tư cách gì báo thù, dù cho anh cơ hội, cũng tự chịu rước lấy cái chết mà thôi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.
Dương Văn bị một quyền đánh cho ù tai đang che lấy đầu. Anh ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, hôm nay cậu trúng ngọn gió nào, tại sao phải quỳ với đồ vô dụng này, tại sao phải vì đồ vô dụng này mà đánh anh ta. Thậm chí... thậm chí Dung Liễu cũng bị kết cục như vậy.
"Anh Tam Thiên, em có thể giết nó,
chuyện này tuyệt đối không có liên quan gì đến anh." Dương Kỳ nói với Hàn Tam Thiên, bỏ xe giữ tướng, đây là cách duy nhất lúc bấy giờ của ông ta.
Giết!
Giết Dương Văn?
Những bạn học kia kinh hãi nhìn Dương Kỳ, ông ta muốn giết cháu mình, sự thực là điên rồi mà!
"Tam Thiên, em muốn đi bệnh viện." Lúc này, Tô Nghênh Hạ đi đến bên cạnh Hàn Tam Thiên nói.
Ánh mắt lạnh như băng của Hàn Tam Thiên dịu đi trong nháy mắt, nói: "Được."
Đỡ Tô Nghênh Hạ đi đến cửa phòng khách, Hàn Tam Thiên dừng bước lại, cũng không quay đầu mà nói: "Nếu như trên mặt Nghênh Hạ có một chút vết thương, anh chuẩn bị cho mình quan tài đi."
Trong lòng Dương Kỳ run lên, lại đánh cho Dương Văn một trận thật đau, nếu không phải Dương Văn, sao ông có thể gặp chuyện xui xẻo thế này. Bây giờ chỉ
có thể cầu xin trời phật, hy vọng trên mặt Tô Nghênh Hạ có thể khôi phục như lúc ban đầu.
"Cái đồ chó nhà mày, ông sắp bị mày hại chết rồi!"
Sau khi đánh Dương Văn đến sức kêu la cũng không còn, Dương Kỳ quay đầu nhìn về phía những bạn học kia, lạnh giọng nói: "Chuyện đã xảy ra hôm nay, nếu cô cậu dám lộ ra nửa chữ, cũng đừng trách Dương Kỳ tôi ra tay không giữ tình cảm."
Đám bạn học ai cũng sợ hãi gật đầu như giã tỏi, đối với Dương Kỳ, không dám có
chút sơ suất.
Nhưng trong lòng mỗi người đều có một nghi vấn, vì sao đồ vô dụng lại lợi hại