Trong văn phòng Dương Kỳ.
Hàn Tam Thiên ngồi trên sô pha, Dương Kỳ nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh.
"Anh Tam Thiên, sao anh lại tới đây." Dương Kỳ hỏi, ba năm trước ông ta còn là một tên ăn hại mà thôi, Hàn Tam Thiên tìm thấy ông ta, cho ông ta cơ hội đạt được ngày hôm nay.
Cho dù nay Dương Kỳ đã nắm được mạng lưới quan hệ trong tay, nhưng mà vẫn không dám có tý xíu khinh thường nào với Hàn Tam Thiên. Bởi vì ông ta biết rõ Hàn Tam Thiên có thể cho ông ta mọi
thứ, cũng có thể lấy lại hết.
"Hôm nay cùng vợ đến tới tham gia họp lớp, tiện thể tới thăm ông một chút, cũng ba năm rồi chúng ta không gặp nhau sợ ông quên tôi." Hàn Tam Thiên cười nói.
Nghe nói như thế, Dương Kỳ kích động, vội vã nói: "Anh Tam Thiên, sao tôi có thể quên anh được. Quên họ của bản thân cũng không khả năng quên ơn huệ lớn lao của anh Tam Thiên với tôi."
"Dương Kỳ, tôi cho ông được, cũng lấy lại được, ông biết mà đúng không?" Hàn Tam Thiên nói.
Trong lòng Dương Kỳ hoảng sợ, làm sao lại đột nhiên nói câu như vậy?
"Anh Tam Thiên, có phải có chỗ nào tôi làm không được đúng đúng không?" Dương Kỳ căng thẳng hỏi.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, nói: "Không phải không đúng. Chỉ là muốn nhắc nhở ông một chút mà thôi, tôi không muốn con đường mất ba năm thời gian mai phục, cuối cùng lại phải tự tay hủy diệt."
"Xin anh Tam Thiên yên tâm, đời này
Dương Kỳ tôi làm trâu ngựa cho anh. Tuyệt đối sẽ không có nữa câu oán hận." Dương Kỳ cúi đầu nói.
"Đúng rồi, ông có thằng cháu tên Dương Văn đúng không." Hàn Tam Thiên hỏi.
Nói đến Dương Văn, trên mặt Dương Kỳ lộ ra tươi cười, nói: "Dương Văn đúng là cháu trai tôi, nhưng tôi coi thằng nhóc là con trai ruột nuôi, bởi vì tôi không thể sinh con cho nên sau này còn phải để thằng nhóc tiếp lấy chỗ của tôi."
| "Là ông nói cho cậu ta biết, làm người phải phách lối?"
Nghe thấy cái vấn đề đó, Dương Kỳ rốt cuộc cảm thấy được sự việc không thích hợp. Trước đó Dương Văn tìm ông ta mượn người, Hàn Tam Thiên đột nhiên lại nhắc tới Dương Văn, chắc sẽ không phải là giữa bọn họ có mâu thuẫn gì chứ?
"Anh Tam Thiên, có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Dương Kỳ cẩn thận hỏi, nếu Dương Văn thật sự xích mích với Hàn Tam Thiên, vậy thì coi như xong.
| Người của ông ta đã đi gây sự, mà Hàn Tam Thiên lại ở trong phòng làm việc của
ông ta. Bây giờ, đại sảnh xảy ra chuyện gì Dương Kỳ hoàn toàn không dám tưởng tượng.
"Vợ của cháu ông, có chút mâu thuẫn với Vợ tôi, chẳng phải chuyện lớn lao gì, ông nhắc nhở một câu, tôi cũng không muốn gây ra động tĩnh quá lớn." Hàn Tam Thiên nói.
Những lời này, giống như tiếng sấm bổ Dương Kỳ suýt chút nữa hồn phi phách tán.
Con mẹ nó...
Dương Văn chỉ nói là có mâu thuẫn với bạn học, nhưng không nói bạn học đó rốt cuộc là ai.
Nếu để Dương Kỳ biết là Tô Nghênh Hạ, cho ông ta một trăm lá gan báo, ông ta cũng không dám khiến người ta đi gây sự với Tô Nghênh Hạ.
Dương Kỳ chỉ cảm thấy hai chân mình nhũn hết cả ra, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, vội vàng nói: "Anh Tam Thiên, chúng ta nhanh đi đại sảnh nhìn xem đi."
Thấy Dương Kỳ kích động như vậy, Hàn
Tam Thiên nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện
gi?"
"Vũa nãy... vừa nãy Dương Văn kêu tôi phải mấy người đến đại sảnh." Dương Kỳ cảm giác trời đất quay cuồng, đôi mắt biến thành màu đen. Lần này mà xảy ra chuyện gì, ông ta thật sự không chịu nổi hậu quả đầu.
Hàn Tam Thiên Xoạch một cái đứng dậy, không nói câu nào đi ra văn phòng.
Tuy rằng hai chân Dương Kỳ như nhũn ra, nhưng vẫn theo sát phía sau Hàn Tam Thiên.
Trong đại sảnh, khuôn mặt Tô Nghênh Hạ đã bị đánh sưng lên, khóe miệng tràn ra máu tươi nhìn thấy ghê người.
Thẩm Linh Dao bị Dung Liễu ép quỳ trên mặt đất.
Đám bạn học thấy cảnh ấy, tuy cảm thấy Dung Liễu làm có hơi quá đáng nhưng không dám giúp Tô Nghênh Hạ và Thẩm Linh Dao nói nói nửa câu xin tha, sợ và lây thành cá trong chậu.