Khi ăn cơm trưa, Hàn Tam Thiên lấy cơ đi nhà vệ sinh, sau đó tính đi gặp Dương Kỳ một lần.
Bởi vì chuyện trước đây Dương Văn tuyệt đối sẽ không chịu để yên, anh không muốn làm ra động tĩnh quá lớn, cho nên chuẩn bị kêu Dương Kỳ dẹp ổn chuyện này.
Ba năm trước đây, Dương Kỳ không có trúng giải thưởng lớn, nhưng ông ta quả thật đạt được vận may, giống với Lâm Dũng đều được Hàn Tam Thiên quan tâm, cho nên mới có thể có địa vị ngày hôm
nay.
Thế lực và mạng lưới quan hệ là chuyện đầu tiên Hàn Tam Thiên làm khi đến thành phố Thiên Vân.
Lâm Dũng phụ trách thế lực khu vực xám, còn Dương Kỳ lại lôi kéo quan hệ trong thành phố Thiên Vân, chuẩn bị cho nhu cầu của Hàn Tam Thiên.
Trong năm tháng Hàn Tam Thiên ngủ đông ở nhà họ Hàn, anh đã sâu sắc hiểu được một đạo lý. Muốn có tiền, nhất định phải có thế lực và mạng lưới quan hệ của mình, sau khi có tiền thì lại dùng tiền
thành lập thế lực mạnh hơn và mở rộng mạng lưới quan hệ ở mức độ cao hơn. Cứ tuần hoàn quay tròn thế, mới có thể khiến mình trở nên càng ngày càng mạnh.
Không lâu sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi đại sảnh, có mấy người bộ dáng du côn đi tới đại sảnh.
Nhìn thấy những người này, ánh mắt Dung Liễu càng nham hiểm hơn, nói với Dương Văn: "Cho dù Tô Nghênh Hạ kết hôn, đám bạn học nam này vẫn lưu luyến không quên, chính là bởi vì bọn họ biết Tô Nghênh Hạ không có bị cái tên ăn hại kia vấy bẩn, anh có thể khiến họ vấy bẩn Tô
Nghênh Hạ không?"
"Cái này..." Dương Văn không ngờ Dung Liễu sẽ có suy nghĩ như vậy, nói: "Dù thế nào thì Tô Nghênh Hạ cũng là người nhà họ Tô, điều này không hay lắm đâu."
"Hừ." Dung Liễu lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Có gì mà không hay, em muốn con đàn bà rẻ tiền kia hoàn toàn không ngẩng đầu lên nổi trước mặt của em, hơn nữa cậu sẽ để nhà họ Tô vào mắt sao?"
Nếu là nhà họ Tô trước kia, Dương Văn nghĩ cũng không dám nghĩ chỉ biết Dương Kỳ chắc chắn sẽ không để ý, nhưng bây
giờ lại khác, chuyện nhà họ Tô phụ trách dự án phía Tây thành phố, toàn bộ thành phố Thiên Vân đều biết. Cũng có rất nhiều người hiểu rằng, tấm ván nhún phía tây thành phố đó, rất có thể khiến nhà họ Tô tung người thành nhà quyền thế ở thành phố Thiên Vân, Dương Kỳ có kiêng dè hay không, thì điều này chưa biết rõ
được.
Thấy Dương Văn do dự không quyết, trên mặt Dung Liễu lập tức hiện ra sự khó chịu, nói: "Được đó, vợ anh bị người ta bắt nạt, anh cũng phải chịu đựng tức giận không dám nói gì, muốn giống cái tên ăn hại kia hả?"
"Ai giống cái tên ăn hại kia, được, cứ dựa theo lời em nói mà làm." Dương Văn ra hiệu bằng ánh mắt cho mấy tên du côn kia, hai tay làm một cái động tác vô cùng bỉ ổi.
Mấy tên du côn nhận được tín hiệu, xoa tay đi về phía Tô Nghênh Hạ và Thẩm Linh Dao.
"Hai người đẹp, bộ dáng được đấy, tại sao không có đàn ông theo cùng thế, có muốn các anh uống một ly với tụi em không nè."
"Làn da trắng ghê ta, để anh kiểm tra xem có mềm mượt hay không."
"Thật là đáng tiếc, người đẹp xinh như thế mà còn độc thân."
Khi mấy tên du côn đi đến bên cạnh Tô Nghênh Hạ và Thẩm Linh Dao, bắt đầu động tay động chân, hơn nữa còn đuổi những người khác đi.
Nơi này có rất nhiều người yêu thầm Tô Nghênh Hạ, thấy cảnh tượng ấy liền tức giận.
"Mấy người là ai, đây là sảnh chúng tôi đã bao, mau đi ra."
Một gã trong đám du côn khinh thường nhìn bạn nam nói chuyện, nói: "Mày là cái thứ gì vậy mà ở trước mặt ông đây của gâu gâu."
Bạn học nam kia lạnh giọng nói: "Có lẽ mày không biết tại sao tụi tạo lại ở chỗ này, anh ta là cháu của Dương Kỳ, tao khuyên mày tốt nhất đừng gây rối ở chỗ này."
Dương Văn nghe nói như thế, giả bộ
chẳng nghe thấy cái gì hết, gắp một đũa đồ ăn cho Dung Liễu.
Du côn đứng lên, cười đi đến chỗ bạn học nam.
Đi đến trước mặt, đá một đá vào bụng bạn học nam, lạnh giọng nói: "Thằng ngu này, anh ta là ai tạo không biết, có điều ông ta còn chưa lên tiếng, mày lấy đâu ra lá gan đánh rắm với tao?"
Bạn học nam ôm bụng đau đến toát mồ hôi lạnh.
Những người khác nhìn thấy Dương Văn
không làm gì, còn Dung Liễu thì ra vẻ một bộ việc không liên quan đến mình, trong lòng hoảng sợ, chuyện này chắc không phải là do Dung Liễu cố ý sắp đặt đó chứ?