Thẩm Linh Dao không vừa lòng nói:
"Coi như là anh giúp Tô Nghênh Hạ cướp chút tiếng nói cũng không được sao? Chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn Dung Liễu cưỡi đầu cưỡi cổ Nghênh Hạ hay sao?"
Tô Nghênh Hạ không để ý đến việc Dung Liễu tìm cảm giác tồn tại ở trên người cô, hơn nữa chuyện mà Hàn Tam Thiên không muốn làm, cô cũng sẽ không bắt ép Hàn Tam Thiên làm.
Đúng lúc này, đột nhiên Dương Văn đi về phía sân khấu, đưa lưng về phía mọi người.
Tiếng đàn du dương, một màn này khiến các bạn học nữ nhìn đến ngay cả người.
Khung cảnh thật là quen thuộc, âm nhạc cũng rất quen tai.
Có người vội vàng lên mạng tìm cái video kia, rất giống Dương Văn.
"Anh ấy... không ngờ Dương Văn chính là hoàng tử dương cầm."
"Trời ạ, Dung Liễu, chồng của cậu là hoàng tử dương cầm sao?"
"Anh ấy chính là nam thần nổi tiếng trên mạng đấy."
Mấy bạn học nữ xôn xao lên. So với chiếc xe Ferrari và nhẫn kim cương DR trước kia, bây giờ sự hâm mộ lại xâm nhập vào tận xương tủy.
Có bao nhiêu cô gái si mê hoàng tử dương cầm.
Có bao nhiêu cô gái ngày đêm chỉ nghĩ đến việc gả cho anh ấy!
Không ngờ đến người đàn ông quyến rũ
ấy lại chính là Dương Văn.
Thẩm Linh Dao sững sờ!
Rõ ràng hoàng tử dương cầm chính là Hàn Tam Thiên, sao bây giờ lại biến thành Dương Văn rồi?
Tô Nghênh Hạ cũng ngây người ra, cô cũng không cho rằng Hàn Tam Thiên nói dối cô, hơn nữa nói dối như thế cũng không cần thiết.
Nhưng mà bây giờ...
Lúc này, vẻ mặt Dung Liễu tràn đầy ý
cười, cô ta đứng lên nói:
"Từ nhỏ Dương Văn đã học đánh dương cầm rồi, hơn nữa trình độ cũng không tệ lắm. Lần trước ở cửa hàng ấy chỉ là ngứa tay mà thôi, không ngờ lại mang đến động tĩnh lớn như vậy, thì ra các cậu cũng biết."
Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc kia của Dung Liễu, Thẩm Linh Dao giận sôi lên. Dương Văn tuyên bố mình chính là hoàng tử dương cầm, không ngờ đến Dung Liễu đã vô liêm sỉ đến mức như thế này, đây là đang cố tình để cho các bạn học hâm mộ cô ta đúng không?
"Dung Liễu, cậu thật sự là quá may mắn, cậu có biết trên mạng có bao nhiêu người muốn gả cho hoàng tử dương cầm không."
"Nếu để cho bọn họ biết hoàng tử dương cầm đã kết hôn rồi thì.... Thật đau lòng
quá."
"Có tiền lại đẹp trai, còn biết đánh đàn nữa, người đàn ông như vậy biết đi đâu để tìm đây."
Bài hát kết thúc, Dương Văn cúi người một cái, khiến cho đám bạn học nữ vỗ tay
nhiệt liệt, một đám người mang ánh mắt si mê nhìn Dương Văn, hận mình không phải là vợ của Dương Văn.
"Đã bảo anh đừng khoe khoang tài năng của mình khắp nơi rồi, anh lại không chịu nghe lời em nói."
Dung Liễu đi đến bên người Dương Văn, nén giận nói.
"Mỗi khi nhìn thấy dương cầm lại không nhịn được mà ngứa tay, không có cách nào khác mà."
Dương Văn bất đắc dĩ nói.
"Không biết xấu hổ. Đúng thật là không biết xấu hổ."
Trong cơn tức giận Thẩm Linh Dao đứng lên, thật sự là không nhìn được nữa, đi về phía Dụng Liễu.
Tô Nghênh Hạ muốn giữ cô ấy lại nhưng không kịp, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
"Anh nói bậy, anh hoàn toàn không phải là hoàng tử dương cầm."
Thẩm Linh Dao chỉ vào Dương Văn, tức
giận nói. Dương Văn giả mạo bôi nhọ nam thần ở trong tâm trí cô, mặc dù người nam thần này là chồng của người bạn tốt nhất của cô, nhưng Thẩm Linh Dao cũng không cho phép Dương Văn làm như vậy.
Vẻ mặt Dung Liễu buồn chán nhìn về phía Thẩm Linh Dao, người phụ nữ này trước kia rất thích giúp đỡ Tô Nghênh Hạ chống đối lại cô ta. Bây giờ Dương Văn đang đóng giả hoàng tử dương cầm, đây hoàn toàn là ý tưởng của Dung Liễu, vì cô ta muốn tất cả các bạn học phải hâm mộ cô ta, dù sao cũng không ai biết hoàng tử dương cầm thật sự là ai. Không ngờ đến Thẩm Linh Dao lại nhảy ra nói đó không
phải là Dương Văn.
"Thẩm Linh Dao, cô đừng có nghĩ cô là bạn học cũ của tôi thì có thể cọ cái mặt được, sao Dương Văn lại không phải là hoàng tử dương cầm được chứ? Tôi khuyên cô nên rút lại những gì mà cô vừa mới nói, nếu không tôi sẽ không khách khí với cô nữa đâu."
Dung Liễu lạnh lùng nói.
"Dung Liễu, cô càng ngày càng không biết xấu hổ rồi đấy, chỉ vì muốn cho bạn bè hâm mộ cô, việc gì cô cũng dám làm, điều ấy có thú vị không?"
Thẩm Linh Dao tức giận nói.
"Hừ, không phải là do cô ghen tị với tôi sao? Không phải là do cô thích Dương Văn nhà tôi đấy chứ, không chấp nhận được việc anh ấy là chồng của tôi, cho nên mới yêu quá sinh hận đúng không?"
Dung Liễu kéo tay Dương Văn, cười nói.
"Tôi nhổ."
Thẩm Linh Dao nhổ một ngụm nước miếng thật mạnh, nói:
"Tôi sẽ không bao giờ thích Dương Văn, trừ khi mắt của tôi bị mù."
Nói xong, Thẩm Linh Dao quay sang nói với các bạn học:
"Mọi người xem lại video mà xem, tuy rằng hoàng tử dương cầm không lộ mặt, ngoại trừ quần áo ra, nhìn sườn mặt và bóng lưng của Dương Văn có một chút nào giống hình ảnh trong video không?"
Nghe Thẩm Linh Dao nói thế, mấy bạn học nữ đều mang điện thoại ra, cẩn thận
so sánh, quả thật là có sự khác nhau rất lớn, sườn mặt không giống một chút nào hết.
Dung Liễu cảm thấy mọi người đang nghi ngờ, có chút luống cuống, nói:
"Đó là vì camera của điện thoại, cô dựa vào cái gì mà nói Dương Văn không phải là hoàng tử dương cầm cơ chứ, cô cũng chưa nhìn thấy bao giờ, tôi nghĩ cô chỉ là quá ghen tị với tôi thôi."
"Ai nói tôi chưa thấy bao giờ, từ lâu tôi đã biết hoàng tử dương cầm là ai."
Thẩm Linh Dao nói.
"Trò cười."
Dung Liễu một chút cũng không tin những lời mà Thẩm Linh Dao đã nói. Bởi vì lúc nhìn thấy video ở trên mạng, cô ta cũng cố tình điều tra một chút, nhưng hoàn toàn không biết nhân vật chính ở trong video là ai. Cũng chính vì nguyên nhân này, Dung Liễu mới dám để cho Dương Văn giả vờ làm hoàng tử dương cầm.