"Gì... gì cơ! Cô nói... bao nhiêu." Đỗ Hồng kinh ngạc, vội vàng đẩy ra em gái học sinh trong ngực mình.
"Anh Đỗ, hơn chục tỷ." Giám đốc nói.
Hít!
Đỗ Hồng hít một ngụm khí lạnh, ông đã đáp ứng với công ty nào đó không cho nhà họ Tô vay vốn, còn thu xong tiền phí rồi. Nhưng khách lớn có tiền tiết kiệm hơn chục tỷ không phải là người ông động tới được.
Cân nhắc một lúc, Đỗ Hồng cảm thấy lạ, hỏi lại: "Người có tiền như thế, sao phải đảm bảo cho nhà họ Tô kia?"
"Anh Đỗ, tôi cũng không biết, nhưng bên đó nói ngày mai gặp mặt. Nếu anh không tới, bên đó dời tài sản thật ấy." Giám đốc nói.
Chuyện này nghiêm trọng như thế nào Đỗ Hồng tự hiểu trong lòng, dù ông phải trả lại số tiền phí kia, ông cũng đành nhịn đau bỏ ra. Bằng không bên trên truy trách nhiệm xuống phía dưới, vị trí tổng giám đốc của ông chưa chắc đã giữ được.
"Được, cô giúp tôi đặt hẹn đi, ngày mai gặp." Đỗ Hồng nói.
"Vâng."
Giám đốc được Đỗ Hồng ra chỉ thị, nhanh chóng báo tin lại cho Hàn Tam Thiên.
Lúc này Hàn Tam Thiên đang cùng Tô Nghênh Hạ nằm trên giường chơi di động. Đôi chân thon gọn của Tô Nghênh Hạ vắt lên nhau, tạo nên đường cong duyên dáng. Hàn Tam Thiên thỉnh thoảng liếc trộm, cực kì thỏa mãn.
Sau khi nhận điện thoại, Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ: "Đã hẹn với tổng giám đốc ngân hàng ngày mai gặp rồi."
Nghe thấy thế, Tô Nghênh Hạ kích động bật dậy: "Thật hả?"
"Đương nhiên rồi, anh lừa em được à." Hàn Tam Thiên cười.
Tô Nghênh Hạ tuy tin Hàn Tam Thiên, nhưng nội tâm vẫn thấp thỏm, giờ đã có tin chính xác cô mới yên lòng.
Tô Nghênh Hạ cao hứng chống cằm, híp mắt cười nhìn Hàn Tam Thiên hỏi: "Anh nói đi, anh muốn được cảm ơn bằng cái
gì."
Hàn Tam Thiên không nghĩ tới việc mình sẽ được cảm ơn, trong lòng anh, việc giúp Tô Nghênh Hạ là chuyện đương nhiên, dù sao cả hai đã là vợ chồng.
"Em là vợ anh mà, chẳng lẽ anh giúp vợ anh còn cần phần thưởng sao?" Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ liếc Hàn Tam Thiên một cái, sau đó nằm trên giường quay lưng vào trong. Hàn Tam Thiên không hiểu lãng mạn gì cả, anh không hỏi nổi một câu cho cô bậc thang đi xuống à? Chẳng lẽ tính cả đời không yêu đương sao?
Hàn Tam Thiên ngây người, tự dưng lại giận dỗi rồi?
Quả nhiên phụ nữ trở mặt nhanh hơn cả lật sách, như mò kim đáy bể.
Sáng hôm sau, hai người chạy bộ xong, trong bữa sáng Tô Nghênh Hạ lại gắp đồ ăn cho Hàn Tam Thiên, hai người cực kì ngọt ngào khiến Tưởng Lam khó chịu, bà không muốn Tô Nghênh Hạ rơi vào mối tình này.
"Hàn Tam Thiên, tay cậu bị thương thì ở nhà. Tưởng Lam nói.
Hàn Tam Thiên hơi kinh ngạc với sự quan tâm đột ngột này, Tưởng Lam trước nay chưa bao giờ quan tâm tới việc anh sống hay chết như nào.
"Mẹ, Tam Thiên tới công ty với con, không
có ai chăm anh ấy cả." Tô Nghênh Hạ nói.
"Chẳng phải tý nữa con đi vay vốn sao? Đưa cậu ta đi cùng không tiện đâu, trong nhà còn Hà Đình, con sợ cậu ta chết đói sao?" Tưởng Lam nói.
Tô Nghênh Hạ khó xử. Đưa Hàn Tam Thiên cùng đi vay vốn không tiện chăm sóc anh cho lắm, nhưng tổng giám đốc do Hàn Tam Thiên liên hệ, cô sao để Hàn Tam Thiên ở nhà được?
"Em đi đi. Anh cũng muốn ở nhà nghỉ ngơi." Hàn Tam Thiên nói.
Thấy Hàn Tam Thiên đã nói như vậy, Tô Nghênh Hạ đành đồng ý.
Chờ Tô Nghênh Hạ rời đi, Hàn Tam Thiên đang xem TV thì Tương Lam lại gần, ngồi xuống cùng một mùi nước hoa nồng nặc.
"Cậu bao giờ sang tên biệt thự cho Nghênh Hạ." Tưởng Lam nói thẳng.
Hàn Tam Thiên cười, thì ra Tưởng Lam quan tâm anh vì chuyện này.
"Chỉ cần em ấy đồng ý, em ấy kí tên là được." Hàn Tam Thiên nói.