Dự án phía Tây thành phố là một miếng thịt béo bở, mà so với nhà họ Tô thì ở thành phố Thiên Vân có rất nhiều công ty có tư cách hợp tác với bất động sản Nhược Thủy. Có người cố ý cản trở cũng là bình thường, cạnh tranh thương nghiệp chưa bao giờ thiếu ngấm ngầm giở trò sau lưng. Chiến tranh không có khói thuốc súng, đương nhiên sẽ có mánh khóe người lừa ta gạt.
"Nếu mượn ngân hàng không được thì chúng ta nên làm sao bây giờ?" Tô Hải Siêu hỏi.
"Tôi muốn mọi người bán toàn bộ nhà
trong tay, đổi đồ đạc có giá trong nhà hiện nay đi. Giúp nhà họ Tô vượt qua cửa ải khó khăn này." Bà cụ Tô nói.
Bán nhà của hiện nay đi, đây chẳng phải là khiến bọn họ không nhà để về ư?
Họ hàng nhà họ Tô tuyệt đối sẽ không lấy lợi ích của mình để giúp nhà họ Tô lấp lỗ thủng, hơn nữa nếu chờ dự án phía Tây thành phố thu hồi vốn, ít nhất cần phải mất một hai năm. Bọn họ không muốn trải qua ngày tháng cực khổ.
"Mẹ, điều này sao có thể được cơ chứ, bán nhà thì chúng con ở chỗ nào?" Tô Quốc Lâm nói.
"Tạm thời thuê nhà không được hả? Con
cảm thấy mình thiệt thòi?" Bà cụ Tô lạnh lùng nói.
"Nhưng mà cho dù bán nhà, cũng chỉ như muối bỏ biển, hoàn toàn không có tác dụng gì." Tô Quốc Lâm nói.
Lúc này, Tô Diệc Hàm đứng lên, nhìn Tô Nghênh Hạ nói: "Bà nội, thực ra chúng ta không cần bán nhà, chỉ cần Tô Nghênh Hạ đồng ý bán biệt thự trên sườn núi, số tiền đó ngang với số tiền bán nhà của mọi người."
"Đúng thế, biệt thự trên sườn núi có giá trị lớn nhất."
"Chút của ấy của chúng ta có coi là cái gì đâu. Hơn nữa, Nghênh Hạ lại là người
phụ trách dự án phía tây thành phố, cô ấy chắc chắn sẽ chịu."
"Nghênh Hạ, tôi cảm thấy đề nghị này được đó, hay là cô nhanh chóng bán biệt thự đi."
Đầu mâu lập tức nhắm thẳng Tô Nghênh Hạ, mỗi người đều trông chờ Tô Nghênh Hạ bán biệt thự, để bọn họ tránh bị tai bay vą gió.
Dù như thế nào Tô Nghênh Hạ cũng không đoán trước được chuyện tình sẽ phát triển thành như vậy, biệt thự trên sườn núi cũng không phải là tiền của nhà họ Tô, cô chẳng có tư cách gì đi bán.
"Tô Nghênh Hạ, tiền mua biệt thự là ông
nội để lại cho các cô, bây giờ dùng để giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn, chắc cô sẽ đồng ý đúng không?" Tô Diệc Hàm khá tự hào về đề nghị của mình. Cô ta không thích thấy Tô Nghênh Hạ có thể
một nơi tốt như vậy, giờ cuối cùng cũng có cơ hội khiến Tô Nghênh Hạ lăn ra khỏi biệt thự trên sườn núi.
Trong lòng Tưởng Lam đương nhiên có
một tỷ giọng không đồng ý, nhưng mà trước mặt bà cụ Tô, bà không dám có chút xíu hỗn láo nào, không nhịn được nhìn về phía Hàn Tam Thiên. Cậu ta có thể có biện pháp giải quyết nào không?
Bà cụ Tô tự biết đề nghị này không công bằng với Tô Nghênh Hạ, có lẽ vì khiến trong lòng Tô Nghênh Hạ dễ chịu hơn
nói: "Lần trước, nhà họ Hàn đưa phần lễ, tôi cũng tính lấy ra đi cầm, bù lại Hàm hoản trong công ty, đợi đến khi..." Tô đ
có thể tụ Tô còn chưa nói xong, Tô Diệc thế,
đã không đồng ý, nói: "Bà nội. Đây 1 là đồ của con, nếu để nhà họ Hàn "Tô [ người ta khó chịu thì làm sao bây giờ, sinh không đồng ý."
lý gì?
u chắc chắn rằng người ta coi trọng Tô | sao?" Bà cụ Tô lạnh giọng nói. Tô N
roi 1 đó là đương nhiên, ngoài cháu ra, khôn họ Tô còn ai có tư cách nữa? Các cô bán nh đẹp bằng cháu ư." Tô Diệc Hàm cho 1 g chút do dự trả lời.
"Thế g lòng bà cụ Tô thật ra cũng cho rằng Tô ni
phần sính lễ kia là hướng về phía Tô Diệc Hàm. Mấy đứa con cháu khác của nhà họ Tô đều chẳng coi là xinh đẹp, đối phương có tiền như vậy, lại đặt sính lễ nhiều như thế, không có chút sắc đẹp sao coi được?
"Tô Diệc Hàm, biệt thự của tôi có thể bán, sính lễ của cô lại không được, đây là đạo lý gì?" Tô Nghênh Hạ mở miệng nói.
Tô Diệc Hàm không ngờ đào cái hố cho Tô Nghênh Hạ, ngay cả chính cô ta cũng rơi vào, sắc mặt dữ tợn nói: "Tôi nói không được là không được, nếu ai dám bán sính lễ của tôi, tôi sẽ không để yên cho người đó."
"Thế lời của tôi cũng vô dụng hả?" Bà cụ Tô nói.
Chuyện liên quan đến lợi ích của bản thân, Tô Diệc Hàm cũng mặc kệ là ý định của ai.
"Bà nội, đây là cơ hội để cháu gả vào nhà giàu, bà bán sính lễ của cháu đi, nếu người ta khó chịu sau này không xuất hiện thì làm sao bây giờ? Bà muốn hủy hoại cháu ư? Biệt thự của Tô Nghênh Hạ là tiền ông nội để lại, cô ấy bán là theo lý phải làm." Tô Diệc Hàm nói.
Lúc này, Tưởng Lam vô cùng hối hận mình bịa ra câu chuyện đó, nếu không cũng sẽ không trở thành cái thóp như lời nói của Tô Diệc Hàm. Biệt thự sang trọng như thế còn chưa ở được mấy ngày nữa,
thật sự bị bán đi, bọn họ ở chỗ nào?
Tưởng Lam đã bán gấp nhà cũ để lấy tiền, không có biệt thự trên sườn núi thì cả cái nhà cũng không có.
"Đúng vậy, Tô Nghênh Hạ bán nhà là điều nên làm, bà nội, kêu cô ấy bán đi."
"Mẹ, vốn tiền này phải là của nhà họ Tô, ông nội lừa mẹ cho bọn họ, giờ khiến bọn họ nhổ ra, cũng không xem như khó xử
họ."
"Nghênh Hạ, giờ đây nhà họ Tô gặp khó khăn, cháu lại là người phụ trách dự án phía tây thành phố, chắc hẳn sẽ giúp nhà họ Tô vượt qua cửa ải khó khăn đúng không?"