"Anh Dũng, anh mau bảo người của anh dừng tay lại đi."
Cơn đau từ chân lan đến đỉnh đầu, mấy cái ống tuýp đã biến dạng rồi, Dương Bằng ngã trên mặt đất. Đau đớn khiến cả
người gã phát run lên.
Hàn Tam Thiên tiến lên phía trước, Lâm Dũng và mấy tên đàn em tự giác tản
"Chuyện lần trước tôi không so đo tính toán với cậu, nhưng cũng không có nghĩa là tôi mặc cậu làm xằng làm bậy. Hai chân này là một bài học cho cậu, nếu muốn sống, sau này cách Tô Nghênh Hạ xa ra một chút."
Hàn Tam Thiên nhìn xuống Dương Bằng, lạnh lùng nói.
"Hừ."
Dương Bằng nhổ ra một ngụm nước miếng, khinh thường nói:
"Anh tính là cái thá gì chứ, tôi muốn anh phải trả lại gấp đôi."
Hàn Tam Thiên nhấc chân, dẫm gương mặt của Dương Bằng, ánh. sáng rực nói:
"Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu. Nếu không tất cả nhà họ Dương sẽ chôn cùng cậu."
Sau đó Hàn Tam Thiên quay đầu nói với Lâm Dũng:
"Ném ra ngoài."
Dương Bằng giống như chó nhà có tang
vậy, bị ném ở ngoài cửa hộp đêm Mordor, hai chân đau đến mức không chịu đựng nổi. Người qua đường đi qua đều liếc mắt nhìn, nhưng không có ai dám tiến đến vào việc của người khác.
"Mặc Dương đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hàn Tam Thiên hỏi Lâm Dũng.
"Gần đây anh Mặc có tranh chấp với hội đấu quyền anh, nghe nói phải ăn không ít thiệt thòi."
"Quyền anh? Hội đấu quyền anh của thành phố Thiên Vân, ông chủ là Diệp Phi đúng không?"
Hàn Tam Thiên hỏi.
"Hiện tại ở thành phố Thiên Vân có ba hội đấu quyền anh ngầm, đều thuộc danh nghĩa của Diệp Phi. Em nghe nói Diệp Phi không quen nhìn anh Mặc rời núi, chó muốn tiêu diệt thế lực của anh Mặc."
Lâm Dũng giải thích nói.
Hàn Tam Thiên thản nhiên cười, nói:
"Giúp tôi gọi Mặc Dương, bảo anh ấy đến đây một chuyến."
Đợi hơn hai mươi phút, Mặc Dương đến hộp đêm Mordor, lúc nhìn thấy Hàn Tam Thiên xoa tay nói:
"Cho tôi điếu thuốc.”
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ trừng mắt liếc một cái, nói:
"Bây giờ anh đã là đại ca Mặc rồi, không phải là ngay cả tiền mua thuốc cũng không có đấy chứ?"
Mặc Dương thở dài, cảm thán nói:
"Gần đây có mấy anh em bị thương, phải nằm viện, tất cả đều phải dùng đến tiền."
"Thế nào, có cần giúp đỡ hay không?"
Hàn Tam Thiên hỏi.
"Cậu có thể tìm mấy tên cao thủ đến không? Có cần phải dùng đến tiền không?"
Mặc Dương nghiêm túc nói.
"Không cần tiền."
Hàn Tam Thiên chỉ chỉ chính mình.
Mặc Dương sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu liên tục, nói:
"Nhìn đôi tay và đôi chân bé nhỏ của cậu đi. Hay là thôi đi, tôi chỉ sợ cậu bị người khác đánh gãy, mấy tay đấm quyền anh của Diệp Phi có bản lĩnh rất mạnh, tôi nhìn cũng rất hâm mộ đấy."
"Khinh thường tôi như vậy sao?"
Hàn Tam Thiên nói.
Mặc Dương gật đầu, khá ngay thẳng thu
"Cậu biết là tốt rồi, việc này tôi sẽ tự mình xử lý, cậu vẫn bảo vệ tốt em dâu đi."
"Tôi chính là một cao thủ, nếu anh bỏ lỡ cơ hội này, hối hận cũng vô ích đấy."
Mặc Dương không nể mặt chút nào mà bĩu môi, nói cho có lệ:
"Biết rồi biết rồi, cậu rất lợi hại."
Nhìn thấy Mặc Dương không tin, Hàn Ta Thiên cũng không biết nên làm thế nào, hỏi Lâm Dũng:
O
"Đêm nay ở hội quyền anh có trận nào không?"
"Có, nhưng mà không phải cuối tuần nên không có nhiều cao thủ lắm."
Lâm Dũng nói.
"Đêm nay đi xem."
Hàn Tam Thiên vứt cho Mặc Dương một gói thuốc lá, cười rồi nói tiếp:
"Tiết kiệm một chút đi, đường đường là
một đại ca, ngay cả tiền mua thuốc cũng không có, nói ra còn không sợ bị người ta chê cười."
Mặc Dương bỏ gói thuốc vào trong sau đó mới nói với Hàn Tam Thiên:
"Nếu như cậu chê tôi nghèo, khi nào đưa hai triệu ra cho tôi chơi đùa chút đi."
"Không thành vấn đề, chuẩn bị thẻ ngân hàng đi, tôi gửi tiền cho anh."
Hàn Tam Thiên cũng không quay đầu lại
nói.
Mặc Dương sững sờ tại chỗ, chỉ đùa một chút, thuận miệng nói hai triệu, người này thế mà lại làm thật sao!
"Có tiền thật là tốt, đúng không?"
Mặc Dương nói với Lâm Dũng.
Lâm Dũng cũng thành thật gật đầu, với câu chuyện của hai ông trùm chỉ có kinh ngạc, cảm giác hoàn toàn không có cách nào tiến vào thế giới của bọn họ.
Một người không mua nổi gói thuốc, một người thì thuận miệng là hai triệu, hai người này sao có thể chơi được với nhau vậy?
Hàn Tam Thiên lái xe đến công ty đón Tô Nghênh Hạ đi làm về, Tô Nghênh Hạ lên xe xong phấn khích nói:
"Chuyện hợp tác đã giải quyết xong hết rồi, anh liên lạc với bạn học của anh sao?"
"Ừ, hôm nay vừa mới liên lạc, giải xong là tốt rồi."
Hàn Tam Thiên nói.
Không hiểu sao trong xe bỗng nhiên im lặng lại, bởi vì Tô Nghênh Hạ còn không biết đối mặt với tình huống tối hôm nay như thế nào.
Hàn Tam Thiên biết nhất định trong lòng cô còn đang đấu tranh, nói:
"Đêm nay anh có chút việc, có thể đến
khuya mới về nhà."
Tô Nghênh Hạ lầm tưởng rằng Hàn Tam Thiên cố ý giúp cô thoát khỏi cảnh xã
nói:
"Chuyện em đã nói ra, sẽ không đổi ý.".
"Anh thật sự có việc, nhưng mà chỉ về muộn thôi , không có nghĩa là anh không về nhà."
Hàn Tam Thiên cười nói, đêm nay cho dù có bị què chân, cũng phải bò mà về.