Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, anh ung dung nhấp một ngụm trà rồi nói: “Tôi ngồi ở đâu hình như cũng chẳng liên quan gì đến anh, anh là ai?”.
“Tôi là ai à? Ha ha ha”.
Gương mặt của người đàn ông tóc xoăn lộ ra vẻ kiêu ngạo, hắn cười cười, lắc lư ly rượu vang đỏ chân cao trong tay.
“Tiểu Bùi, cậu nói cho tên đồng bào ngu ngốc của cậu biết rốt cuộc tôi là ai đi”.
Sau khi Tiểu Bùi nhìn thấy người đàn ông tóc xoăn đến, gương mặt hắn lộ ra vẻ vui vừng, cách ăn nói cũng tương đối tự tin.
“Này cậu, đây là cậu chủ trong gia tộc giàu nhất nước Y ở Bắc Âu, anh Hammarby!”, Tiểu Bùi giới thiệu với vẻ mặt đắc ý: “Lúc nói chuyện với anh Hammarby, tốt nhất là cậu nên chú ý đến cách ăn nói của mình”.
“Cậu chủ giàu nhất nước Y ở Bắc Âu?”, Lâm Ẩn nhếch môi cười lạnh, anh lắc lắc đầu.
Nước Y chỉ là một đất nước bé nhỏ mà thôi.
Cậu chủ trong gia tộc giàu nhất?. ngôn tình hài
Đẳng cấp của gia tộc hắn còn kém xa những gia tộc tài phiệt quốc tế dính líu đến thế giới ngầm, tựa như gia tộc Cromir hay là gia tộc Bright.
“Anh lắc đầu cái gì đấy?”, một cô gái Long Quốc trẻ trung đứng bên cạnh Hammarby tỏ vẻ bất mãn, cô ta lạnh lùng Lâm Ẩn: “Nhìn bộ dạng ngu ngốc của cậu kìa, còn không biết sống chết mà ngồi vào ghế VIP nữa à. Nói anh thì anh không phục đúng không?”.
“Khi nãy còn chất vấn em trai tôi là ý gì? Nó có nói sai cái gì à?”, cô gái xinh đẹp ấy nhìn Lâm Ẩn trân trân với vẻ bất mãn, cô ta chất vấn: “Lẽ nào anh không ngồi sai chỗ sao? Lẽ nào cậu có thể được cô Anna mời đến ghế VIP à?”.
Ai mà ngờ được, gia tộc Cromir luôn tỏ ra kiêu ngạo, hành xử ngạo mạn, thế mà ở một buổi lễ quan trọng có vô số người giới trong thượng lưu được mời đến tham dự như thế này, sao có thể mời một thanh niên Long Quốc đến ngồi ở ghế VIP?
Nhất là trông thanh niên này vô cùng xa lạ, vốn dĩ anh ta không phải là người thuộc giới thượng lưu ở Cảng Thành.
Chắc hẳn là người của công ty nhỏ nào đó trà trộn vào đây để mở mang tầm mắt.
Lâm Ẩn cười nhạt rồi bảo: “Tôi cảm thấy mấy người buồn cười lắm đấy, tôi ngồi ở đâu, phải làm như thế nào thì có liên quan gì đến các người không?”.
“Đương nhiên là có liên quan rồi, anh chỉ là một thằng vô danh tiểu tốt, một tên vô dụng mà thôi, mắc gì dám ra vẻ kiêu ngạo trước mặt chúng tôi kia chứ, còn ngồi ở ghế VIP nữa?”, cô gái trẻ tuổi cười lạnh: “Cũng không chịu soi gương nhìn lại dáng vẻ của mình đi, có thân phận chó má gì mà lại dám ngồi trước chúng tôi?”.
“Có biết những người đến đây vào buổi hôm nay là ai hay không?”.
“Đúng vậy đấy, một thằng nghèo rớt mồng tơi như cậu mà lại dám vờ ra dáng kẻ cả ngồi vào ghế VIP sao?”, sắc mặt Hammarby toát ra vẻ bất mãn cực kỳ, hắn nói: “Tôi đã làm ăn trong Cảng Thành lâu như thế, trước nay chưa từng gặp cậu đâu”.
“Tôi đã từng gặp gỡ những người tai to mặt lớn trong Cảng Thành, tôi còn không quen biết cậu, thế chỉ chứng tỏ rằng cậu chỉ là người thuộc tầng lớp thấp kém, là một đồ rác rưởi mà thôi”.
Giọng điệu của Hammarby vô cùng hung hăng.
Lâm Ẩn cười lạnh, anh cầm tách hồng trà lên nhấp một ngụm.
Anh thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc đám người này đang nghĩ cái gì trong đầu.
Người mà hắn không quen thì đều là rác rưởi cả sao?
Logic này cũng cảm động thật.
“Ồ! Kia là anh Hammarby đấy! Còn có ngôi sao lớn Lý Mộng Lạc nữa!”.
“Người thanh niên giả vờ uống trà là ai thế, sao mà lại dám làm màu trước mặt mỹ nữ Lý và anh Hammarby vậy? Muốn chết à?”.
“Ôi trời, các cô không thấy à, cậu ta còn ngồi trên ghế VIP nữa kìa? Thật sự xem mình có người có máu mặt sao?”.
Lúc Hammarby làm ầm lên với Lâm Ẩn đã thu hút sự chú ý của số đông có mặt trong hội thường, tạo thành cơn náo động.
Thoắt chốc những vị khách quý đều xúm lại gần đấy hóng chuyện, bọn họ đều nhìn Lâm Ẩn với vẻ tò mò.
Phải biết rằng, anh Hammarby là một người nước ngoài giàu có vô cùng nổi tiếng trong giới nhà giàu ở Cảng Thành.
Con trai út trong gia tộc giàu nhất nước Y ở phương Tây, tập đoàn nhà hắn kinh doanh hàng không máy bay với quy mô tương đối lớn, thứ mà hắn có chính là tiền.
Còn cô gái đứng cạnh anh Hammarby tên Lý Mộng Lạc, cũng là một người có tiếng tăm trong Cảng Thành, ngôi sao nữ đang nổi đình đám trong giới phim ảnh! Cô ta không chỉ nổi danh ở Cảng Thành mà cũng rất có tiếng tăm toàn trong Long Quốc, gần đây bộ phim cô ta đóng vai nữ chính đang lên sóng, được bàn tán sôi nổi trên mạng, bởi thế cho dù ở nơi dành cho giới thượng lưu như thế này, độ phủ sóng cũng tương đối lớn rộng.
“Cậu tên gì? Báo cho tôi biết gia tộc của cậu đi!”, Hammarby nhìn Lâm Ẩn với vẻ khó chịu rồi chỉ chỉ trỏ trò.
Lâm Ẩn đặt tách trà xuống, anh hờ hững đáp: “Lâm Ẩn”.
“Lâm Ẩn? Cảng Thành có nhà họ Lâm à? Cậu là thứ hỗn tạp trong nhà nào thế? Dám làm bộ làm tịch trước mặt tôi sao? Tôi phải gọi điện cho bố mẹ cậu để bọn họ dạy dỗ lại cậu mới được”, Hammarby vênh váo tự đắc.
Trong ấn tượng của hắn, trước giờ chưa từng gặp nhà họ Lâm nào trong Cảng Thành.
Lâm Ẩn? Còn chưa nghe đến cái tên này bao giờ!
Đồ vô dụng rác rưởi này từ đâu chạy ra đây?
Còn dám giả vờ giả vịt ở đây nữa?
“Không biết cái đồ thô lỗ này từ đâu ra đây, làm người khác mất hứng quá”, Lý Mộng Lạc tỏ vẻ khinh thường, cô ta chỉ tay vào người Lâm Ẩn: “Anh mau xin lỗi em trai tôi!”.
“Xin lỗi cậu ta à?”, Lâm Ẩn nhìn về phía ấy với vẻ hứng thú: “Tại sao?”.
“Không có tại sao gì hết! Lâm Ẩn, anh đứng dậy ngay cho tôi, mau xin lỗi đền tội với em trai tôi!”.
Lý Mộng Lạc lạnh giọng quát mắng, tỏ vẻ oai phong.
Cô ta càng nhìn thái độ thờ ơ của Lâm Ẩn càng cảm thấy khó chịu.
Lúc nhìn thấy anh Hammarby, những người ngồi ở đây có ai mà không cung kính kia chứ?
Tên oắt thối tha không có mắt này không những làm em trai mình tức giận, mà còn giả vờ giả vịt trước mặt ngôi sao nổi tiếng như mình đây?
Nhìn cách ăn mặc như học sinh còn đi học của Lâm Ẩn, đến nơi dành cho giới thượng lưu như thế này mà còn không mạc nổi một bộ lễ phục, cứ như một thằng thiểu năng vậy!
Một người ở tầng lớp thấp kém dám kêu gào với mình sao?
“Ha”, Lâm Ẩn cười nhẹ: “Em của cô làm sai, người cần phải xin lỗi là cậu ta mới phải”.
“Cậu nói lại một lần nữa xem!”.
Hammarby nhìn Lâm Ẩn với vẻ tức giận.
“Đến gia tộc còn không dám báo tên mà cậu lại giả vờ trước mặt tôi à? Nếu như không nể mặt cô Anna, hôm nay tôi sẽ phế cậu đi!”, giọng nói của Hammarby rất lạnh lùng, trông hắn có vẻ bực bội đến nỗi muốn đánh người đến nơi.
“Em trai tôi chỉ nói anh đôi ba câu thôi, anh còn khó chịu à. Loại người như anh còn không có tư cách siểm nịnh chúng tôi nữa kia kìa. Anh cũng không chịu nhìn quanh nơi này xem, với cái bộ dạng của anh, có ai ở đây ăn mặc không sang trọng hơn anh không?”, Lý Mộng Lạc giở giọng mỉa mai: “Nếu như tôi là anh thì tôi đã đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi. Còn có mặt mũi ngồi ở ghế VIP nữa hả? Chỉ giỏi lòe thiên hạ, làm trò cười cho người ta”.
Hai người Hammarby nhếch môi nở nụ cười mỉa mai, bọn họ luôn miệng buông lời châm chọc.
Sống trong giới thượng lưu thì phải biết người biết ta mới được.
Kẻ yếu nên nhường chỗ cho kẻ mạnh, cúi đầu, xin lỗi.
Còn thể loại vô dụng rác rưởi như Lâm Ẩn, không có một chút địa vị nào trong Cảng Thành nên xum xoe nịnh nọt những người có vai vế như bọn họ mới phải.
Không ngờ lại dám ra vẻ ta đây nữa?
“Anh Hammarby, cô Lý, anh bớt giận đi, với thân phận của hai người thì không cần phải đôi co với loại rác rưởi ở tầng lớp thấp này đâu”, một thanh niên nịnh nọt.
“Phải đấy, hai người đều là người có địa vị cao. Nếu tính toán với Lâm Ẩn thì mất giá quá”, lại có một người đàn ông trung niên mở miệng châm chọc: “Dù sao những người mặt dày cũng vô địch thiên hạ kia mà. Cậu ta không biết mình là ai, cứ khăng khăng ngồi ở ghế VIP, còn không chịu xin lỗi em trai của cô Lý nữa, chúng tôi cũng ngại phải tính toán với hạng tiểu nhân như cậu ta lắm”.
“Dù gì mọi người chỉ cần biết cậu ta chính là đồ vô dụng đục nước béo cò ngồi ở ghế VIP, thế là đủ rồi”.