Lâm Ẩn bỗng quay đầu nhìn về phía Quân Lâm, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
“Ngươi dám nói chuyện với ta như thế à?”
Sắc mặt Quân Lâm trở nên nặng nề, gã dù có đi đến thánh địa cũng là khách quý được kính trọng, đã bao giờ có ai dám nói chuyện với hắn như thế đâu.
“Nơi này là Triều Thiên cung, ngươi nghĩ mình là ai?”
Lâm Ẩn gằn từng chữ một.
“Tiểu tử, hôm nay dù là trưởng lão Triều Thiên cung ra mặc cũng không bảo vệ được ngươi đâu, Quân Lâm ta nói được làm được!”, lúc này Quân Lâm cũng đứng dậy, không hề che giấu sát khí trên mặt.
Lâm Ẩn cười khẽ, giơ tay lên ngoắc Quân Lâm, lạnh nhạt nói: “Tới đây!”
Lúc Quân Lâm không nén được lửa giận, Trịnh Huyền Long bước ra nói:
“Quân Lâm huynh, một kẻ thích làm ra vẻ mà thôi, đâu cần huynh ra tay chứ?”
“Lâm Ẩn, đến chịu chết đi!”
Lâm Ẩn cũng không phí lời, bước ra một bước, người tung bay như bóng ma, chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mặt Trịnh Huyền Long.
“Vụt vụt vụt!”
Tàn ảnh liên tục xuất hiện.
Sau đó là tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên và tiếng gãy xương rắc rắc rắc, đợi mọi người kịp phản ứng đã thấy Trịnh Huyền Long bị đánh đến không nhìn ra hình người.
Khóe mắt Trịnh Huyền Long có nước mắt chảy ra, hắn ta không ngờ Lâm Ẩn lại mạnh như thế, thậm chí hắn ta còn không thể phản kháng, bị Lâm Ẩn bắt lấy đánh cho một trận, còn bị đánh thành cái đầu heo ngay trước mắt nhiều người như thế.
“Ồ!”
Cửu Phong đạo nhân than khẽ một tiếng, trong mắt lộ vẻ vui mừng, ở Nam Hoang, lúc nhìn thấy Lâm Ẩn ra tay, hắn đã có thể kết luận thực lực của Lâm Ẩn đủ để tranh đấu với ba vị trí đầu của bảng thiên tài, nhưng bây giờ xem ra sư đệ của hắn còn có thể đấu một trận với cao thủ Chân Thần đấy chứ, thực lực tăng lên không ít.
Lâm Ẩn đứng chắp tay, hờ hững nhìn mọi người.
Trịnh Huyền Long chỉ là đỉnh cao Thiên Tiên mà cũng dám ăn nói ngông cuồng với anh như thế, trước khi đột phá nửa bước Chân Thần, anh muốn giải quyết Trịnh Huyền Long cũng chỉ cần trong vòng trăm chiêu là được, chứ đừng nói là anh đã đột phá nửa bước Chân Thần, sau khi đánh một trận với Âm Dương Tử càng có kinh nghiệm hơn, Thiên Châu trong người cũng sắp được anh hấp thu hết rồi.
Lúc này.
Ban đầu dưới đài vẫn còn đang múa hát, rất nhiều cao thủ trẻ tuổi châu đầu ghé tay, một vài người vội muốn lấy lòng tiên tử trong lòng mình, nhưng bây giờ lại vô cùng yên tĩnh.
Không một ai lên tiếng, kể cả mấy người Công Tôn Bắc Đẩu muốn góp vui cũng không nhìn được nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt dò hỏi.
Lâm Ẩn xếp thứ bảy trên bảng thiên tài, Trịnh Huyền Long đứng thứ tám, chỉ chênh lệch một hạng, vốn cứ tưởng sẽ là một trận long tranh hổ đầu, không ngờ chỉ có một người bị áp đảo.
“Các ngươi còn muốn một câu trả lời từ ta không?”
Lâm Ẩn nhìn những người vừa nói lời bất kính với mình đang tụ tập lại một chỗ.
Một vài người đã bắt đầu run rẩy, vốn dĩ bọn họ muốn dựa vào số đông, cho rằng chỉ cần Triều Thiên cung đưa ra quy tắc, bọn họ đông người như vậy cùng làm khó chắc chắn sẽ không có sơ hở, nhưng không ngờ Lâm Ẩn lại mạnh thế.
Trong Triều Thiên cung.
Vân trụ chọc trời tựa như thần long nghịch nước trên trời kéo dài từ trên đài xuống dưới đất để nâng đỡ đài rộng nghìn trượng này. Trên đài, những thiên tài tinh anh cùng ngồi với nhau, nâng chung thỏa thích uống rượu, trông như người cõi tiên.
Nhưng cảnh tượng này lại có chút gượng gạo.
Rất nhiều thiên tài vừa uống rượu vừa không nhịn được nhìn về phía Lâm Ẩn, vốn cứ tưởng lần này Lâm Ẩn thua chắc, không ngờ gà rừng biến thành phượng hoàng, lắc mình một cái đã hóa thành thần long.
“Lâm Ẩn, thực lực của ngươi đúng là không tệ, nhưng chuyện lần này là ngươi sai trước, đầu tiên ngươi đả thương bạn ta, đồng môn của người còn làm bị thương muội muội trong tộc ta. Lần này là ngươi sai, bây giờ còn đánh người trước mặt nhiều người như vậy, đánh Trịnh huynh thành thế này, là đang khinh thường thân phận của chúng ta không bằng ngươi sao?”, Tiêu Hồng lạnh lùng nói.
Tuy gã ta không xuất thân từ thánh địa, nhưng đứng thứ năm trong bảng thiên tài, gã ta cũng có sự tự tin của riêng mình.
Tiêu Hồng vừa dứt lời, U Minh Tử đã đứng dậy nói: “Lâm Ẩn, dù thực lực ngươi mạnh mẽ, nhưng chẳng là gì với ba thiên tài chân chính đứng trong ba vị trí đầu cả, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng trở thành đệ tử của Trấn tông chủ là có thể muốn làm gì thì làm à?”
“Nếu ngươi ở độ tuổi này đã đột phá cảnh giới Chân Thần, đương nhiên chúng ta mặc ngươi kiêu ngạo thế nào cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ ngươi vẫn chưa có tư cách, ở trước mặt ta, dù ngươi có là con rồng cũng phải cuộn lại cho ta”, Quân Lâm bưng chung rượu lên từ tốn nói.
“Đúng thế, so với đại ca của ta, ngươi chẳng là cái thá gì cả!”
Quân Thành thấy đại ca lên tiếng thì cũng gào lên.
Không chỉ mấy người này, những thiên tài có ác ý và không thích Lâm Ẩn cũng ngồi lẳng lặng ở đó, lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn.
Dù thực lực Lâm Ẩn không tệ, Trấn Sơn Hải cũng có danh tiếng lẫy lừng.
Nhưng từng đấy vẫn chưa đủ khiến những người đều có lai lịch lớn này thấy sợ hãi, dù sao phía sau bọn họ đều có cao thủ Chân Thần thậm chí là Thiên Thần.
“Lâm Ẩn nguy hiểm rồi”.
Hoa Lộng Ảnh ngồi cùng với mấy đệ tử khác của Triều Thiên cung, không nhịn được thở dài nói.
Tuy hắn tự tin có thể đấu với Quân Lâm, nhưng bị nhiều người cùng làm khó như vậy, đặc biệt còn có mấy thiên tài không tệ, chỉ trên khí thế thôi hắn đã thua rồi.
Thực ra sau khi mấy người ra mặt, bầu không khí càng trở nên kỳ lạ hơn, buổi tiệc hoàn toàn yên tĩnh, không một chút tiếng động.
Lâm Ẩn nâng tay phất nhẹ một cái, một chung rượu đã nằm trong tay anh.
Anh không chút hoang mang uống cạn rượu trong chung, chậm rãi nói: “Đã cho các ngươi nói hết những lời cần nói rồi, các ngươi có ý đồ gì mọi người đều hiểu, cần gì phải nói những lời giả tạo này?”
Lâm Ẩn vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, không chút cảm xúc.
“Nếu đã thế, ngươi có dám đấu với ta một trận không?”, Quân Lâm tiến lên một bước xuất hiện ở chỗ cách Lâm Ẩn không xa, lạnh lùng nói: “Nghìn năm trước, một mình Trấn tông chủ đấu với chín cao thủ nửa bước Chân Thần bước vào cảnh giới Chân Thần, ngươi là đệ tử của Trấn tông chủ, đừng nói ngay cả lời khiêu chiến của ta mà ngươi cũng không dám đồng ý nhé!”
Dưới sự chú ý của mọi người.
Lâm Ẩn bình tĩnh buông chung rượu xuống, lạnh nhạt nói: “Nếu các ngươi tin tưởng bản thân như thế thì cùng lên đi, tránh ta phải phải tính sổ từng người, ta còn vội trở về tu luyện nữa!”