Tần Chiến Hải vừa nghe thấy lời này, tức giận tới mức ria mép đều dựng đứng cả lên.
Một con đàn bà mà cũng dám láo xược cãi vã trước mặt ông như vậy, sao ông có thể chịu được.
Đừng thấy Tần Chiến Hải cung kính như thế ở trước mặt Hoàng Thiên, đối với người khác mà nói, ông ta vô cùng có uy nghiêm.
"Láo xược! Cô là ai? Ở đây có chỗ cho cô nói chuyện à?" Tần Chiến Hải giận dữ trừng mắt nhìn Tôn Thu Hương, vô cùng bất mãn với người phụ nữ này.
Khi Tôn Thu Hương đanh đá rôi thì không quan tâm nhiều như vậy, thấy Tần Chiến Hải quát tháo cô ta như vậy, cô ta rất không phục.
Dù sao tiên của của nhà họ Tân có nhiều hơn nữa cũng không chia cho cô ta một xu, cô ta mới không thèm quan tâm nhiều như thể.
"Hừ, tôi là chị gái của Tôn Thu Mi! Ông Hải, ông đừng có cậy già mà lên mặt, vừa làm hại em gái tôi xong giờ lại muốn hại tôi đúng không?”
Tôn Thu Hương hừ một tiếng, không thèm coi Tần Chiến Hải ra gì.
Nhưng Tần Chiến Hải đã bị chọc tức, một đứa con gái trẻ tuổi mà dám la lối om sòm trước mặt ông, như thế này thì còn ra thể thống gì? Huống chỉ giờ còn đang ở trước mặt Hoàng Thiên, điều này khiến ông ta cảm thấy rất mất mặt.
Tôn Dũng vô cùng sốt ruột, vội vàng che miệng Tôn Thu Hương.
Em gái của gã không đúng mực nhưng gã cũng không phải kẻ hồ đồ, biết rõ nặng nhẹ ở đây.
Nếu Tôn Thu Mi có thể gả vào nhà họ Tân, thì cả nhà họ Tôn của gã có thể sẽ lên như diều gặp gió vậy, cơ hội tốt như vậy sao gã có thể bỏ qua? Cho dù ông cụ Hải không đồng ý, nhưng vẫn còn có hy vọng, Tôn Thu Hương náo loạn như vậy, chẳng phải là một chút cơ hội cũng không có sao? Huống chỉ nhà họ Tần cây lớn rễ sâu, nhà họ Tôn có thể trêu chọc sao? Tôn Thu