Chàng Rể Của Tổng Tài (Chàng Rể Đào Hoa)

Chương 7: Chói Mù Mắt Chó!



Hoàng Thiên không ngờ rằng chủ tiệm vàng sai người đưa sợi dây chuyền tới.

Nhưng nghĩ lại thái độ nhiệt tình của ông chú trung niên ở tiệm vàng lúc đó, Hoàng Thiên cũng đoán được vài phần chuyện gì đang xảy ra. Chắc là chủ tiệm vàng muốn kết bạn với mình nên mới gửi chiếc dây chuyền kim cương này tới. Về phần lý do tại sao ông ấy muốn kết bạn, Hoàng Thiên không thể nghĩ ra.

“Hôm nay ở tiệm vàng, ông chủ tiệm đưa tặng cho con sợi dây chuyển này.”

Hoàng Thiên nói. Trương Lan Phượng nghe vậy liền khó chịu: “Hì hì, cậu bây giờ có năng lực nói dối không chớp mắt như vậy, kỹ năng rèn luyện thật là tuyệt.”

Hoàng Thiên biết có nói như thế nào, Trương Lan Phượng cũng sẽ không tin, cho nên cũng không thèm giải thích những thứ này nữa. Lâm Ngọc An cứ nhìn Hoàng Thiên bên cạnh, cảm thấy rất bối rối. Cô cũng muốn tin tưởng ở Hoàng Thiên, nhưng hai chuyện này quả thật rất mơ hồ nên không thể thuyết phục được người khác.”

“Mẹ, chúng ta không thể lấy không đồ của người khác. Ngày mai mẹ đem trả lại sợi dây chuyền kim cương này đi.” Lâm Ngọc An suy nghĩ một chút rồi nói với Trương Lan Phượng. Vẻ mặt khó chịu hiện lên trên mặt Trương Lan Phượng, bà ấy thích sợi dây chuyền này đến nỗi không thể trả lại được.

“Đứa nhỏ ngốc nghếch, tại sao con lại nghĩ là lấy không đồ của người ta cơ chứ?

Cái này nhất định Trịnh Hiếu Phong đã mua lại, rồi phân phó cho tiệm vàng sai người mang đến.”

“Nếu như là cậu ấy đã mua thì càng không thể trả lại.” Lâm Ngọc An nói.

“Hiếm khi cậu Phong đã có lòng quan tâm đến vậy, vì vậy ta cũng phải có dạ để người ta còn giữ mặt mũi.” Trương Lan Phượng nói, đeo sợi dây chuyền vào và nhìn trái nhìn phải trong gương.

“Hoàng Thiên, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi.” Lâm Ngọc An liền nhìn và nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng muốn đi ra ngoài hít thở, anh thật sự rất giận Trương Lan Phượng.

Sau khi ra khỏi nhà, Lâm Ngọc An lên xe và tỏ ý Hoàng Thiên lái xe đi.

“Đi đâu? “ Hoàng Thiên hỏi một câu.

“Sơn trang Cầm Viên.” Lâm Ngọc An nhẹ nhàng nói, tâm tình của cô giờ rất nặng nề khi nói điều đó. Hoàng Thiên nhìn Lâm Ngọc An bên cạnh, anh biết rằng Lâm Ngọc An thỉnh thoảng sẽ đến sơn trang Cầm Viên. Và mỗi lần đến đó, cô đều có tâm trạng rất tồi tệ, và cô cũng không hiểu tại sao.

Lái xe chạy ở trên đường, Hoàng Thiên không nói gì. Anh vốn định muốn nói với Lâm Ngọc An rằng chiếc vòng cổ kia là mua tặng cho cô, nhưng bây giờ nó đã được mẹ vợ anh đeo. Lâm Ngọc An liệu có tin được điều này không? Nó chỉ có thể làm cho ấn tượng của Lâm Ngọc An về anh càng tồi tệ hơn.

Hai mươi phút sau, ở ngoại ô phía Tây thành phố Hà Nội- khu sơn trang Cảm Viên. Đây là khu biệt thự vẫn đang xây dựng, đã bốn năm năm nay vẫn chưa hoàn thiện. Đứng trước sơn trang Cầm Viên, Lâm Ngọc An không nói lời nào, rơi vào suy tư.

Hoàng Thiên đứng bên cạnh cô, vẫn âm thầm đứng cùng cô như trước.

“Anh có biết tại sao tôi lại thường xuyên đến đây không?” Lâm Ngọc An quay đầu nhìn Hoàng Thiên nói. Hoàng Thiên lắc đầu một cái.

“Dự án chưa hoàn thành này được đầu tư bởi bố tôi cách đây 4 năm.” Lâm Ngọc An nói.

Hoàng Thiên rất ngạc nhiên, anh gia nhập gia đình họ Lâm cách đây 3 năm, và bố của Lâm Ngọc An đã qua đời ngay sau đó. Anh nghĩ rằng gia đình Lâm chỉ là một gia đình lao động bình thường, nhưng không ngờ tới bố vợ anh còn là một nhà thầu đầu tư xây dựng.

“Tại sao dự án vẫn chưa hoàn thành?”

Hoàng Thiên hỏi.

“Tại thời điểm thu hút vốn đầu tư của thành phố, một ông chủ lớn từ miền Nam đã lên kế hoạch đầu tư ba nghìn năm trăm tỉ đồng cho vùng ngoại ô phía Tây thành phố đề xây dựng công viên nước lớn nhất ở Việt Nam.”

“Không có biển trong thành phố của chúng ta. Nếu công viên nước này được xây dựng, kinh doanh nhất định sẽ phát đạt. Đồng thời, nó cũng sẽ làm cho vùng ngoại ô ở phía Tây trở nên thịnh vượng nên bố tôi quyết định phát triển bất động sản ở đây. Nhưng không được bao lâu thì ông chủ lớn đó bị bắt do huy động vốn bất hợp pháp và dự án công viên nước bị phá bỏ.

Dự án bất động sản sơn trang Cầm Viên của bố tôi, cho dù là xây dựng xong cũng nhất định sẽ không bán được, chỉ có thể làm dở dang mà thôi… “ Lúc này, Lâm Ngọc An trong khóe mắt ươn ướt.

Nhìn thấy cô buồn bực, trong lòng Hoàng Thiên đột nhiên động lòng, không nhịn được nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của cô. Không ngờ rằng, lần này Lâm Ngọc An cũng không trốn tránh mà quay đầu lại nhìn Hoàng Thiên.

“Sự thất bại của khoản đầu tư này đã khiến bố tôi hoàn toàn phá sản cho đến khi ông qua đời trong cơn trầm cảm.” Lâm Ngọc An nói, nước mắt đã chảy xuống.

Hoàng Thiên giúp cô lau đi những giọt nước mắt trên mặt, an ủi: “Chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nữa.”

“Làm sao tôi có thể không nghĩ đến, bố tôi đã từng ám ảnh việc xây sơn trang Cầm Viên cho đến khi bố mất, tôi vẫn không thể giúp được gì. Vẫn không có năng lực giúp ông ấy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này … ” Cơ thể Lâm Ngọc An khẽ run lên: “Tôi hiện nay chỉ làm việc với mức lương hai mươi triệu đồng một tháng, và tôi còn phải nuôi cả gia đình chúng ta. Ngay cả khi tôi không ăn không uống, tôi cũng sẽ không thể tiết kiệm đủ tiền để giúp bố tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng. Hoàng Thiên, anh có biết tôi cảm thấy khó chịu như thế nào không?”

Hoàng Thiên đứng trước mặt Lâm Ngọc An, không nói nên lời. Vài ngày sau khi kết hôn với Lâm Ngọc An, chân của anh đã bị què và anh không thể tìm được một công việc thích hợp. Hơn ba năm qua, gia đình này được Lâm Ngọc An chống đỡ, cô mới ngoài hai mươi tuổi, nhưng phải lựa chọn mạnh mẽ … Mà chưa bao giờ thấy cô lại yếu đuối như ngày hôm nay. Có lẽ hôm nay, cô thật sự không chịu nổi áp lực. Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên cảm thấy thật sự có lỗi với Lâm Ngọc An. Anh đã từng nhu nhược và không thể chia sẻ những điều này với cô. Nhưng từ bây giờ, anh nhất định phải làm cho cô mỉm cười hạnh phúc mỗi ngày.

“Ngọc Anh, anh sẽ giúp em hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bố.”

Hoàng Thiên nắm chặt tay Lâm Ngọc An, bình tĩnh nói.

“Thật sao?” Đôi mắt Lâm Ngọc An lóe lên tia mong đợi.

“Thật “

“Có tấm lòng này của anh, tôi đã rất hài lòng rồi.” Lâm Ngọc An cười khổ.

Nghĩ đến tình hình bây giờ của Hoàng Thiên, cô cảm thấy lời nói hùng hồn của Hoàng Thiên chẳng qua là viền vông mà thôi. Hoàng Thiên biết rất rõ rằng Lâm Ngọc An nhất định sẽ không tin. Vậy thì anh sẽ dùng sự thật để chứng minh!

Sau khi ở với Lâm Ngọc An một lúc, Hoàng Thiên chở cô về nhà. Trời đã về đêm, Hoàng Thiên không chào hỏi ai, một mình rời khỏi nhà. Anh lái xe đến một quán trà nhỏ hẻo lánh, Hoàng Thiên bước vào.

Sau khi gọi đồ xong, Hoàng Thiên gọi cho Lương Mạnh Bắc và hẹn với ông ta gặp nhau ở quán trà này. Mười phút sau, Lương Mạnh Bắc một mình lái xe đến đấy. Thật sự là thần tốc. Có thể không thần tốc được sao? Cậu chủ chủ động gọi đến ông ta, khiến ông ta không khỏi vừa mừng vừa lo.

“Cậu chủ, thật không ngờ có thể mời cậu uống trà.” Sau khi Lương Mạnh Bắc bước vào trong quán, vẻ mặt tràn đầy sắc xuân chào hỏi Hoàng Thiên.

“Ngồi đi.” Hoàng Thiên nói thẳng thừng. Lương Mạnh Bắc lén liếc nhìn Hoàng Thiên, thầm ngưỡng mộ. Quả xứng danh là cậu chủ nhà họ Hoàng ở Hà Nội, tư thế ngồi ngay thằng, dáng vẻ cùng khí chất cao quý toát ra từ thân thể này nhất định không phải thứ mà người thường tranh nhau có thể có được… Nhận xét của Lương Mạnh Bắc rất đúng. Cho dù Hoàng Thiên đã rời khỏi nhà họ Hoàng ở Hà Nội đã tận mười năm, nhưng khí chất nhà giàu trẻ tuổi trong xương đã ăn sâu vào trong máu. Lương Mạnh Bắc ở trước mặt Hoàng Thiên cũng không khỏi cảm thấy có rất nhiều áp lực.

“Cậu chủ, cậu muốn tôi làm gì, xin hãy nói cho tôi biết.” Lương Mạnh Bắc không dám uống trà, thuận miệng hỏi Hoàng Thiên.

“Tôi nghe nói bốn năm trước, chúng ta dự định xây dựng một dự án công viên nước ở ngoại ô phía Tây thành phố, đúng không?” Hoàng Thiên hỏi.

“Đúng là có cái này, nhưng sau đó không thấy giấy tờ nào về hạng mục này nữa.” Lương Mạnh Bắc suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Tôi chuẩn bị đầu tư xây dựng dự án công viên nước này.” Hoàng Thiên nhấp một ngụm trà nhìn Lương Mạnh Bằng.

Lương Mạnh Bắc đột nhiên giật mình.

Trên thực tế, ông ta cũng đã có ý tưởng này từ lâu, theo quan điểm của ông ta, chỉ cần công viên nước này được xây dựng, nó hoàn toàn có lợi nhuận! Nhưng khoản đầu tư khổng lồ ba nghìn năm trăm tỉ đồng không phải ông ta có thể quyết định. Bây giờ Hoàng Thiên có ý tưởng này, Lương Mạnh Bắc khá thích thú.

“Cậu chủ, tôi nghĩ khả thi lắm!”

“Ông không cần phải khen tôi. Dự án này có triển vọng gì, cứ nói thẳng đi.”

“Không phải khen, dự án này nhất định khả thi! Nếu ông chủ biết cậu chủ có tầm nhìn và dũng khí như vậy, ông chủ sẽ hạnh phúc biết bao … ” Lương Mạnh Bắc xúc động nói.

“Đừng nói nhảm, chuyện này có thể giúp tôi không? Đầu tư khoảng ba nghìn năm trăm tỉ đồng.” Hoàng Thiên nhìn thẳng Lương Mạnh Bắc.

“Không biết cần biết, cậu chủ cần cái gì, ông chủ đã nói rồi, sản nghiệp công ty quốc tế toàn cầu này, toàn quyền giao cho cậu chủ xử lý, có thể tùy ý sử dụng quỹ vốn.”

“Ông có thể lấy ra ba nghìn năm trăm tỉ đồng không?”

Hoàng Thiên hỏi, anh thực sự không biết tập đoàn quốc tế toàn cầu có sức mạnh lớn như thế nào.

“Ha ha, cậu chủ thật biết nói đùa. Với nguồn tài chính hiện tại của tập đoàn quốc tế toàn cầu, dưới ba mươi lăm nghìn tỉ cũn không thành vấn đề.” Lương Mạnh Bắc cười.

Hoàng Thiên nghe vậy thì hoàn toàn yên tâm. Cũng không thể cả đời làm cậu chủ nhà giàu, anh nhàn rỗi dùng nguồn vốn trong tay kiếm chút tiền mua vui. Tất nhiên, mục đích chính là để chuẩn bị cho các vùng ngoại ô phía Tây để phát triển thịnh vượng và hồi sinh sơn trang Cầm Viên. Nó không chỉ kiếm tiền mà còn giúp Lâm Ngọc An, tại sao anh lại không làm?

“Ngày mai, ông có thể thu xếp. Thứ tôi muốn là công viên nước lớn nhất cả nước.”

Hoàng Thiên ném xuống những lời này rồi đứng dậy rời khỏi quán trà.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv