Hoàng Thiên nghe thấy thì khẽ giật mình, bởi vì anh thấy được vẻ sợ hãi trên mặt Lã Việt.
Dựa vào hiểu biết của Hoàng Thiên về Lã Việt, anh biết Lã Việt là một người đàn ông có ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh, đã bao giờ biết sợ đâu chứ? Nhưng vài người đàn ông đeo mặt nạ quỷ vừa mới chạy trốn lại làm cho Lã Việt sợ hãi, rỗt cuộc những người đàn ông đeo mặt nạ quỷ kia có lai lịch thế nào? “Sẽ rất phiền phức sao?”
Hoàng Thiên hơi không hiểu hỏi Lã Việt.
“Vâng, họ là người của của tập đoàn giết người Lửa Hồng.”
Lã Việt khẽ gật đầu, rất nghiêm túc nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên chưa từng nghe tên tập đoàn giết người này.
Nhưng mà bây giờ cũng không rảnh để hỏi Lã Việt, chỉ có thể chờ đến lúc quay về thành phố Bắc Ninh mới có thể tâm sự với Lã Việt.
“Đưa Khương Lạp theo rồi rời khỏi đây.”
Hoàng Thiên nói với Lã Việt.
“Được.”
Lã Việt trả lời, dẫn theo người áp giải Khương Lạp đi ra ngoài sân.
Lúc này, Lã Việt đã hiểu ý nghĩ của Hoàng Thiên, anh ta biết Hoàng Thiên không muốn bắn giết nhau, dù sao hai bên đều có một hai trăm người, nếu như liều mạng thì khẳng định mỗi bên đều sẽ có thương vong.
Khương Lạp sao có thể thành thật để mình bị mang đi chứ? Ông già này vừa thấy mình không có quả ngon để ăn, sao ông ta có thể không cộc cằn chứ! “Mẹ nó chứ! Hoàng Thiên, bố mày đã bảo tất cả cấp dưới dừng tay lại rồi, mày còn muốn làm gì nữa?”
Đặc biệt là Đường Chủ Cổ, gã muốn dẫn người xông lên cứu Khương Lạp, nhưng không có mệnh lệnh của Khương Lạp, gã không dám xông lên.
Cho đến khi Lã Việt bắt giữ Khương Lạp đi ra ngoài sân, rốt cuộc Khương Lạp cũng không nhịn được nữa! Ông ta đương nhiên biết, nếu như bị Hoàng Thiên dẫn đi, sống hay chết đều sẽ do Hoàng Thiên làm chủ.