Lương Hà Giang có rất nhiều ý niệm ma quái, ông ta không giống Phan Liệt tính cách nóng nảy, hơn nữa mắt nhìn tốt hơn nhiều so với Phan Liệt.
Nhìn thấy hai vệ sĩ Phan Liệt phái ra không làm gì được Hoàng Thiên, Lương Hà Giang biết không thể dùng sức mạnh với Hoàng Thiên.
Bằng không sợ rằng sẽ không có cách nào kết thúc trong ngày hôm nay.
Nghĩ vậy, Lương Hà Giang liếc mắt ra hiệu với vợ mình.
Ra hiệu cho vợ làm những gì họ đã bàn bạc trước khi đến thành phố Bắc Ninh.
Vợ Lương Hà Giang lập tức hiểu ý, thời điểm bà ta và Lương Hà Giang chuẩn bị lên đường đã bàn bạc xong biện pháp, nếu như thực sự không nói lại Hoàng Thiên liên một khóc hai nháo ba thắt cổ, dù sao bà ta cũng là phụ nữ, ở phương diện này vô cùng mạnh mẽ.
"CậuThiên! Cậu không thể tuyệt tình như vậy, tôi chỉ có hai đứa con là Thiên Vũ và Ngọc Lan, nếu bọn chúng không về được, tôi sống thế nào đây...
Đột nhiên vợ của Lương Hà Giang khóc ròng, chạy tới gân Hoàng Thiên quỳ xuống.
Hoàng Thiên có chút sững sờ, anh nào có nghĩ tới vợ của Lương Hà Giang lại đến với bộ dạng này? Không đợi Hoàng Thiên tỉnh táo lại, vợ của Phan Liệt cũng ngầm hiểu, khóc lóc nỉ non chạy tới chỗ Hoàng Thiên.
“Cậu Thiên cậu Thiên, cậu mở lòng từ bi đi, tôi chỉ có một đứa con trai là Phan Hạo, không có nó làm sao tôi sống nổi? Phan Hạo nếu có chỗ nào không đúng, tôi thay nó xin lỗi cậu, cầu xin cậu tha cho nó đi!" Vợ Phan Liệt khóc vô cùng thương tâm, dáng vẻ tội nghiệp.
Không sai, vừa rồi bọn họ chính là đang diễn trò, khóc thật ở chỗ nào? Càng không có thành ý xin lỗi Hoàng Thiên.
Mục đích duy nhất chính là để Hoàng Thiên mềm lòng, trước tiên đem con cái của bọn họ thả ra, đến lúc đó việc đối phó với Hoàng Thiên sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.