Chàng Rể Của Tổng Tài (Chàng Rể Đào Hoa)

Chương 127: Chồng Tôi Sẽ Không Tha Cho Ông Đâu!



Lâm Chiến Thắng tức đến nỗi râu ria nhếch lên, tên Tô Trác Hạo này tệ đến mức này sao? Sao cậu ta có thể bỏ qua tất cả mọi thứ như vậy được chứ?

“Có cái rắm ý! Nếu không nhờ Hoàng Thiên khống chế Trương Vũ thì liệu chúng ta có chạy được không? Cậu mau dừng xe lại ngay cho tôi!”

Lâm Chiến Thắng nhìn Tô Trác Hạo quát †o.

“Đúng vậy, sao anh có thể vô lương tâm như vậy chứ? Anh mau dừng xe lại đi!”

Lâm Khiết Nhi sốt sắng nói theo.

“Tô Trác Hạo, cậu mau dừng xe lại đi.

Chúng ta phải quay lại đón Hoàng Thiên đã, rồi cùng nhau rời khỏi đây.”

Lâm Ngọc An nôn nóng hô.

Tô Trác Hạo bị lay động không ít, cha vợ tương lai của anh ta đã nói như vậy, anh ta có thể tiếp tục phớt lờ không nghe sao? Bạn gái cũng đã lên tiếng rồi, anh ta nào dám không dừng xe chứ.

Nhưng đúng lúc anh ta đang định đạp chân phanh thì Tô Minh Xuyên lập tức há miệng phản bác: “Không được dừng, không được. Nếu bọn Trương Vũ mà đuổi kịp đến thì chúng ta xong đời hết với nhau đấy! Bọn này xuống tay quá độc ác, con mẹ nó chứ, khóc còn không xong nữa là.”

“Đúng thế, dừng cái gì mà dừng? Tên phế vật kia muốn chết thì cứ để cậu ta chết đi.

Ngọc An chịu khổ nhiều năm như vậy cũng là tại nó hết, nó chết Ngọc An mới đi tìm người chồng khác tốt hơn được chứ.”

Trang Ngọc Lộ tiếp lời.

“Thím nói cái gì vậy!”

Lâm Ngọc An như sắp điên đến nơi rồi, cô quay ra nhìn Trang Ngọc Lộ lớn tiếng hét.

“Ngọc An, cháu gào lên làm gì thế hả?

Thím nói vậy không phải là vì muốn tốt cho tương lai của cháu sao?” Hai mắt Trang Ngọc Lộ trợn trắng, bà ta nhìn cô gằn giọng đáp lời.

“Bà không nói không ai bảo bà câm đâu!”

Lâm Chiến Thắng hung hăng trừng mắt nhìn vợ mình một cái, sau đó đấm một quyền lên đầu Tô Trác Hạo, hắng giọng nói: “Thằng nhãi này, cậu có dừng xe lại ngay không hả?

Nếu còn dám đi tiếp thì tôi sẽ đánh chết cậu đấy!”

Ách… Tô Trác Hạo sợ hãi, trong lúc anh ta đang do dự không biết đi đường nào thì phía đối diện xuất hiện bốn chiếc xe, chiếc xe đi đầu là xe Cayenne phóng tới chắn ngang đường, không chừa cho họ lấy một ngã rẽ nào để thoát ra.

Kít kít.

Cuối cùng Tô Trác Hạo cũng phải nhấn phanh xe dừng lại, sau khi nhìn thấy Lưu Chí Công bước xuống từ chiếc xe Cayenne, anh ta sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Lúc này trên tay Lưu Chí Công đang cầm một con dao nhỏ, bước xuống từ trong xe với gương mặt đằng đằng sát khí.

Tiếp đó là mười mấy người cùng nhảy xuống từ ba chiếc xe hơi phía sau.

Toàn bộ bọn họ đều mang khuôn mặt lạ hoắc. Trong đó có một thanh niên trông khá trẻ tuổi, bộ đồ cậu ta mặc trên người nhìn khá gọn gàng sạch sẽ, vẻ mặt hiện rõ hai chữ hung ác, khóe môi cong lên nở một nụ cười cực kỳ xấu xa. Trên tay anh ta cầm một con dao, dẫn đầu mười mấy người đó đi đến bao vây quanh xe bọn họ.

Chỉ trong một cái chớp mắt, chiếc xe Tô Trác Hạo điều khiển đã bị bao vây bởi mười mấy tên lạ mặt.

Bọn họ chỉ vừa mới chạy ra khỏi cổng làng chưa được bao lâu, còn chưa kịp chạy lên đường cao tốc đã bị người ta chặn rồi.

Mặt mày Tô Trác Hạo trăng nhợt đi, anh ta sốt sắng quay đầu hỏi Tô Minh Xuyên: “Cha… giữa cha và Lưu Chí Công xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Minh Xuyên bày ra vẻ đau đầu khổ sở, điều này chứng tỏ ông ta có quen Lưu Chí Công nhưng thực ra giữa hai người ông ta không có chuyện gì hết. Lưu Chí Công là người giỏi nhất trong lĩnh vực này, ông ta vốn không thèm để tâm đến người như Tô Minh Xuyên.

“Chiến Thắng này, mấy người có thân thủ siêu phàm của ông đâu hết rồi? Sao ông không dẫn bọn họ theo vậy hả?”

Tô Minh Xuyên không để ý tới Tô Trác Hạo, ông ta quay ra nhìn Lâm Chiến Thắng hỏi với vẻ mặt đau khổ.

Giờ Lâm Chiến Thắng cũng buồn bực vô cùng, ông ấy đã liên hệ với người của mình rồi, tại sao đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi tên nào xuất hiện nhỉ?

“Để tôi xuống xe xem sao.”

Lâm Chiến Thắng là người có trách nhiệm, ông ấy bước xuống đầu tiên.

Bốp!

Lưu Chí Công thì khỏi phải bàn rồi, Lâm Chiến Thắng vừa bước xuống khỏi xe ông ta đã hùng hổ xông lên trước, thẳng tay đấm một quyền vào mặt Lâm Chiến Thắng.

Ông ta đánh mạnh †ay đến mức máu mũi Lâm Chiến Thắng chảy ròng nhìn nhem nhuốc đáng sợ vô cùng. Tất nhiên Lâm Chiến Thắng không dám đánh trả chỉ hỏi ông ta một câu: “Lưu Chí Công, rốt cuộc mày muốn thế nào?”

Sắc mặt Lưu Chí Công vẫn rất u ám, ông ta lạnh lùng đáp lại một tiếng: ‘Muốn thế nào sao? Ha ha, dĩ nhiên là muốn đánh chúng mày đến mức phải vào viện cấp cứu rồi.”

Lâm Chiến Thắng nghe thấy lời này, tim ông như nát vụn ra thành trăm mảnh. Ông ấy hy vọng người của mình có thể đến thật nhanh, ông ấy mong họ đến kịp lúc.

Lưu Chí Công đoán được những gì Lâm Chiến Thắng đang nghĩ, ông ta há miệng cười ha hả, tiếng cười nghe âm ngoan tàn độc đến lạ. Sau đó, giọng nói hờ hững của ông ta vang lên: “Ha ha, giờ này vẫn còn trông chờ vào đám người trong dòng họ của mày đó hả? Bọn họ đã bị người của tao đánh bất tỉnh khi đang trên đường đến chỗ này rồi: Xong rồi!

Mọi thứ trước mắt Lâm Chiến Thắng như tối đen hết lại, ông ấy biết hôm nay là ngày tàn của mình rồi.

“Con mẹ nó, tất cả xuống xe hết cho tao!”

Lưu Chí Công như đang nổi điên vậy, ông ta giận dữ chỉ tay vào những người ngồi trong xe rồi hét rống lên.

Đám người Lâm Ngọc An biết họ không xuống cũng không được, thà giờ chủ động còn hơn, chứ chẳng lẽ lại phải đợi mấy người lạ mặt đó giơ tay động chân kéo xuống xe mới chịu hay sao?

Tô Minh Xuyên là người bước xuống đầu tiên, ông ta vừa mới đặt chân chạm đất đã bị Lưu Chí Công tặng cho một cú đấm rồi nằm lăn ra đất.

Đầu óc Tô Minh Xuyên như sắp liệt vì bực bội rồi. Cơ hội lôi kéo tình cảm thì chẳng thấy đâu, kết quả lại bị hành đến nỗi không nhìn rõ trời đất màu gì. Rốt cuộc thì hôm nay là ngày quỷ gì vậy không biết?

Người xuống xe sau đó chính là Tô Trác Hạo, tên nhóc này cũng chẳng khá khẩm hơn cha mình là mấy. Anh ta bị Lưu Chí Công tát cho một cái thì đã ngã thẳng cảng trên đất, nằm im bất động.

Trang Ngọc Lộ nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, bà ta sợ tới mức hai chân mềm nhũn không bước nổi ra khỏi xe. Kết quả là bị Lưu Chí Công nắm tóc kéo xuống, ông ta đạp cho vài cái lên mặt thì nghêu ngao kêu, nhìn còn tệ hơn cả một con chó trông thảm hại vô cùng.

Lâm Ngọc An cũng xuống xe, tuy ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình thường nhưng trong lòng lại đang nhảy dựng lên, lo lắng không biết kết cục mình sẽ ra sao.

Bốp bốp!

Lưu Chí Công vung tay tát thẳng lên khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của Lâm Ngọc An hai cái.

“AI”

Lâm Ngọc An bị đánh đau, cô kêu lên một tiếng, khóe miệng bắt đầu rỉ máu.

“Lưu Chí Công, chồng tôi nhất định sẽ không tha cho ông đâu!”

Lâm Ngọc An giận đến nỗi người run bần bật, cô lớn tiếng hét lên.

“Con mẹ, mày không đề cập đến thằng Hoàng Thiên thì có lẽ tao còn không giận.

Nhưng mày đã dám nhắc đến tên thằng đó thì đừng trách tao tại sao ác với mày!”

Lưu Chí Công tức đến phát điên, ông ta giơ tay tát mạnh vào mặt Lâm Ngọc An một cái nữa. Sau đó thô bạo ấn cô nằm xuống đất, chuẩn bị làm mấy trò bỉ ổi với cô.

Lâm Chiến Thắng vừa nhìn thấy cảnh này thì nóng nảy hơn hẳn, dù gì ông ấy cũng đâu thể để cháu mình bị Lưu Chí Công làm ô nhục chứ?

Ông ấy vừa chồm dậy định đi tới cứu cháu gái thì đã bị mười mấy tên do Lưu Chí Công đưa đến giữ lại, thậm chí còn bị đám người đó chém hai nhát vào lưng, máu tươi không ngừng rỉ ra.

Chuyện bất ngờ chỉ mới xảy đến trong vòng một phút nhưng cũng đủ khiến cả đám bọn họ như chìm vào nơi đen tối nhất của địa ngục.

“Lưu Chí Công, ông là đồ khốn nạn!

Đừng có động tay vào người tôi!”

Lâm Ngọc An liều mạng phản kháng ông ta, nhưng nhìn cũng đủ thấy sức cô không đủ để đấu lại, cuối cùng lại bị Lưu Chí Công ấn nằm xuống đất như cũ.

“Tổng giám đốc Công, ông dừng tay đãt”

Đúng lúc này cậu thiếu niên ăn mặc sạch sẽ gọn gàng có khuôn mặt thâm trầm bỗng bước đến kéo Lưu Chí Công ra.

“Cậu Nghĩa, cậu làm gì vậy?”

Lưu Chí Công nghi hoặc quay lại nhìn cậu thiếu niên trẻ tuổi, hắng giọng hỏi: Cậu thiếu niên trẻ tuổi này là chính là anh họ của Trịnh Hiếu Phong, tên Trịnh Minh Nghĩa!

Trịnh Minh Nghĩa đi theo Tôn mắt to ở thành phố Vân Nam, mà Tôn mắt to ở thành phố Vân Nam lại chính là anh em kết nghĩa của Lưu Chí Công.

Lần này Lưu Chí Công đã nhờ tới sự giúp đỡ của Tôn mắt to, tuy nhiên anh ta lại có việc nên không thể tới được, vậy nên mới cử Trịnh Minh Nghĩa dẫn theo chục người tới hỗ trợ cho Lưu Chí Công.

Chỉ vừa liếc mắt nhìn Lâm Ngọc An một cái, Trịnh Minh Nghĩa đã nhận ra ngay, cô gái này không phải vợ của Hoàng Thiên sao?

Vụ ở kho hàng khu công nghiệp lần trước Hoàng Thiên đã đưa Lâm Ngọc An tới cứu Lâm Huỳnh Mai, khi ấy Trịnh Minh Nghĩa đã thật sự có ấn tượng với cô.

Nguyên nhân cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, Lâm Ngọc An là người phụ nữ xinh đẹp như vậy, khí chất tỏa ra từ người cô lúc nào cũng hơn hẳn những người phụ nữ khác. Đẹp cộng với sự thông minh nhanh nhẹn, bảo sao Trịnh Minh Nghĩa có thể không khắc sâu cô vào tâm trí chứ?

Đến khi Lưu Chí Công giận dữ hét tên Hoàng Thiên thì Trịnh Minh Nghĩa càng thêm kinh động, cuối cùng đi làm loạn nửa ngày với Lưu Chí Công mới biết người ông ta muốn đối phó lại chính là Hoàng Thiên!

Dù Trịnh Minh Nghĩa có đi mượn thêm mười cái lá gan lắp vào người thì anh ta cũng không dám làm kẻ địch của Hoàng Thiên.

Bởi anh ta biết rất rõ, đến cả ông Kha Phù là trùm xã hội đen của cái tỉnh thành này gặp Hoàng Thiên cũng phải cúi đầu cụp mắt trước anh nữa là đằng khác.

“Tổng giám đốc Công, ông có biết người phụ nữ mà ông động vào là ai không hả?”

Trịnh Minh Nghĩa cố gắng chấm mấy giọt mồ hôi lạnh đang chảy trên trán, giữ chặt Lưu Chí Công lại rồi nói với giọng run run hoảng sợ.

Nhìn thấy vẻ sốt sắng đó của Trịnh Minh Nghĩa, Lưu Chí Công cũng nhận ra có gì đó không đúng, lúc này ông ta mới chịu buông lỏng Lâm Ngọc An ra.

“Đương nhiên tôi biết, cô ta là vợ của Hoàng Thiên. Mẹ nó chứ, tôi muốn chơi cô ta thử để xem đến lúc Hoàng Thiên biết vợ mình bị người khác thịt sẽ cảm thấy thế nào!”

Lưu Chí Công mắng thầm một câu.

Nghe thấy lời này, Trịnh Minh Nghĩa sợ hãi hít hà một hơi, giờ phút này anh ta cảm thấy vô cùng bội phục lòng can đảm của Lưu Chí Công.

“Không được! Cô ấy chính là người phụ nữ của Hoàng Thiên đó!”

Trịnh Minh Nghĩa sốt sắng nói.

Hai mắt Lưu Chí Công trợn trắng, ông ta không kiên nhãn nói: “Không phải tôi đã nói với cậu Nghĩa rồi sao? Tôi muốn chơi người phụ nữ của Hoàng Thiên, cậu có điều gì muốn nói không?”

Trịnh Minh Nghĩa còn chưa kịp trả lời ông ta, đúng lúc này Hoàng Thiên đưa Trương Vũ đi tới chỗ họ.

Đi phía sau Hoàng Thiên và Trương Vũ là mấy tên thuộc hạ của ông ta, họ đi theo sát hai người bọn họ, mục đích là tùy cơ ứng biến cứu Trương Vũ ra.

Trương Vũ sợ Hoàng Thiên lại bẻ gấy một ngón tay nữa của mình nên cũng không dám phản kháng thêm, ngoan ngoãn đi theo không nói lời nào.

Hoàng Thiên nhìn mười mấy tên vây quanh Lâm Ngọc An thì không khỏi nhíu mày.

Thật là không ngờ, chốn giang hồ hỗn loạn này, nơi mà chim chóc không thèm ỉa lại tồn tại loại rắn độc như Lưu Chí Công và Trương Vũ làm xẵằng làm bậy!

Giờ Lâm Ngọc An cảm thấy tủi thân cực kỳ, vừa nấy Lưu Chí Công ra tay quá mạnh với cô rồi. Hơn nữa ông ta còn có ý định đụng chạm sỉ nhục cô khiến cô sợ tới mức mặt trắng bệch, người không ngừng run rẩy.

Vừa nhìn thấy Hoàng Thiên đi tới, Lâm Ngọc An chạy về hướng anh theo bản năng, bởi cô biết vào giờ phút này chỉ có anh mới cứu được cô.

Nhưng cô không ngờ, khi cô mới chỉ chạy được hai bước chân đã bị Lưu Chí Công túm tóc giật lại từ phía sau.

“Ha hả, cô em còn muốn chạy sao?”

Lưu Chí Công ra vẻ há miệng cười lớn, ông ta túm lấy tóc Lâm Ngọc An, thô bạo quật cô ngã ngửa ra đất.

Sau đó, ông ta liếc mắt nhìn Hoàng Thiên nở nụ cười khinh miệt, ánh mắt khiêu khích nhìn anh vẫy vẫy tay nói: “Hoàng Thiên, mày tới đúng lúc lắm. Hôm nay tao sẽ cho mày xem, vợ mày bị tao chơi thảm như thế nào!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv