Chàng Rể Chiến Thần

Chương 150: Tôi đánh chết bà



Tắm Rửa Hoàng Hà, văn phòng ở tầng cao nhất.

Dương Chấn ngồi trên ghế làm việc, chỉ ghế sofa bên kia nói: “Ngồi!”

Lúc này Ngụy Thâm mới dám ngồi xuống, tối hôm qua tất cả những chuyện xảy ra ở câu lạc bộ Hoàng Triều đã khắc sâu vào trong đầu anh.

Người thanh niên trước mặt là cường giả tay không chơi nòng súng, nếu thật sự muốn giết anh thì đúng là dễ như trở bàn tay, anh không hề có chút suy nghĩ muốn báo thù nào cả.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là trước khi chưa gặp được cao thủ nào có thể so được với Dương Chấn mà thôi.

“Nói đi!”

Dương Chấn nhìn Ngụy Thâm đang lo sợ hãi hùng nói.

“Anh Dương, tôi có thể giới thiệu giúp anh, để anh nói chuyện cùng bọn họ, nhưng mà tôi không dám cam đoan là có thể thành công hay không” Ngụy Thâm nói.

“Sao nào? Muốn gặp bọn họ khó khắn đến thế à?” Dương Chấn hài hước hỏi.

Ngụy Thâm vội vàng nói: “Anh Dương, anh cũng biết, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, nếu bị công khai ra ngoài thì sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho cả hai bên hợp tác, đối phương cẩn thận một chút cũng là chuyện có thể hiểu được”

Dương Chấn cũng hiểu, hôm đó khi biết được tài xế chờ cô gái xinh đẹp kia đến cũng không biết rõ chính anh ta đang chở thứ gì thì cũng đã chứng minh được điểm này rồi.

Đối phương vô cùng cẩn thận, hơn nữa chỉ e là chuyện ngày hôm đó đã khiến đối phương chú ý đến, nói không chừng đối phương còn đang điều tra.

“Được, vậy anh giới thiệu cho tôi đi, thời gian địa điểm do đối phương quyết định” Dương Chấn dứt khoát nói.

Ngụy Thâm lập tức vui vẻ, vậy là tốt nhất.

“Nói cho tôi nghe, những người hợp tác với nhà họ Ngụy các anh rốt cuộc có lai lịch như thế nào?” Dương Chấn đột nhiên hỏi.

Ngụy Thâm chua xót cười lắc đầu: “Không gạt anh, ngay cả chúng tôi đã hợp tác suốt mấy năm qua mà vẫn còn chưa hiểu được gốc gác của đối phương, mỗi lần đối phương đều sẽ sắp xếp một chiếc xe và tài xế khác nhau để đưa người đến, hơn nữa mỗi lần đưa người đến đều sẽ có người đi cùng, nếu phát hiện có điều gì bất thường thì tên đó sẽ bỏ trốn đầu tiên”

“Vậy các người liên lạc với nhau bằng cách nào?” Dương Chấn lại hỏi.

“Chuyện này còn phải kể lại chuyện từ hai mươi năm trước, khi đó nhà họ Ngụy chỉ là một gia tộc nhỏ, ba của tôi quen một người bạn, chính là ông ta đã giới thiệu vụ làm ăn này cho ba của tôi” Ngụy Thâm nói.

Sắc mặt Dương Chấn trở nên nghiêm túc, không ngờ đã bắt đầu hợp tác từ lâu như vậy rồi.

Nói vậy tổ chức đó đúng là rất giỏi, hơn hai mươi năm qua mà bọn họ vẫn còn tiếp tục làm ăn.

Xem ra sau lưng chản chắn còn có một con cá lớn.

“Nhà họ Ngụy của các anh bây giờ đã mạnh như vậy rồi, không lẽ còn không biết được lai lịch của đối phương sao?” Dương Chấn trầm mặt xuống hỏi.

Thấy hình như Dương Chấn không quá tin tưởng, Ngụy Thâm lập tức hoảng sợ, vội vàng cam đoan: “Anh Dương, tất cả những gì tôi nói đều là thật, chúng tôi đã điều tra qua, nhưng thật sự không tra được gì cải”

Xem ra nhà họ Ngụy thật sự không rõ lai lịch của đối phương, nhưng Dương Chấn cũng có thể hiểu được, nếu thật sự có thể điều tra được chuyện này một cách dễ dàng, vậy tổ chức kia cũng sẽ không tồn tại được hơn hai mươi năm.

“Anh mau liên lạc giúp tôi, sắp xếp xong thì báo cho tôi biết Dương Chấn biết nếu tiếp tục hỏi nữa thì chỉ sợ cũng không hỏi ra cái gì, lập tức bỏ cuộc.

“Anh Dương, không gạt anh, nhà họ Ngụy chúng tôi hoàn toàn không có cách liên lạc với bọn họ, lần nào cũng đều là bọn họ liên lạc chúng tôi, tạm thời không có cách nào để giới thiệu giúp anh cả, chờ đối phương liên hệ, tôi lập tức nói với bọn họ chuyện này ngay” Ngụy Thâm nói.

Dương Chấn sửng sốt, nhà họ Ngụy thậm chí còn không có cách để liên lạc với đối phương, công tác bảo mật cũng quá cẩn thận rồi đó?

“Được, vậy khi nào sắp xếp xong thì báo cho tôi biết”

Dương Chấn nói xong, đưa số điện thoại của anh cho Ngụy Thâm.

“Sao anh còn chưa đi?”

Dương Chấn đột nhiên nhíu mày hỏi.

“Anh Dương, anh xem, khi nào thì anh bán Tắm Rửa Hoàng Hà cho chúng tôi?” Ngụy Thâm cẩn thận hỏi.

“Chờ đến khi nào anh làm xong chuyện của tôi thì hãy nhắc lại chuyện này” Dương Chấn lạnh lùng nói.

Cho dù Ngụy Thâm không cam lòng, nhưng ở trước mặt Dương Chấn, anh cũng bất lực, chỉ có thể đi về.

Bên kia, Tân Nhã tự lái xe, dẫn Tân Đại Quang và Chu Kim Hảo đến một khu chung cư cao tầng.

“Ba, ba thuê nhà ở đây sao?” Tân Nhã hỏi.

Cô đang kéo một cái vali, trên tay còn đeo túi xách, đi theo Tân Đại Quang Tân Đại Quang cười nói: “Chỗ này gần công ty, mỗi ngày ba tan ca là có thể đi bộ về nhà, coi như tập thể dục luôn, hơn nữa hoàn cảnh trong khu chung cư này cũng rất tốt.

Tân Nhã gật đầu, đồng ý với cách nói của Tân Đại Quang, khu chung cư này nhìn có hơi cũ, nhưng hoàn cảnh vẫn khá tốt.

Bên trong sân của khu chung cư không cho phép xe cộ ra vào, hơn nữa khu trung tâm của chung cư còn có một quảng trường cỡ lớn, xung quanh còn bày các thiết bị tập thể hình, còn có ghế đá.

“Bên kia là khu biệt thự, giá cả cũng khá rẻ, chờ ba kiếm được tiền thì mua một căn biệt thự ở bên đó.

Tân Đại Quang duỗi tay chỉ khu vực ở sâu nhất trong khu chung cư, có hai mươi mấy căn biệt thự.

“Một cái khu chung cư rách nát, có gì hay ho chứ? Cho dù có tốt thì có tốt hơn biệt thự ở Vân Phong Đỉnh không?” Chu Kim Hảo tức giận nói.

“Chỗ đó có gì tốt? Nguyên ngọn núi chỉ có một căn thự, xung quanh không có một bóng người, ở đây mới tốt, chờ tôi nghỉ hưu rồi còn có thể chơi cờ với mấy ông cụ, buổi chiều có thể đi nhảy quảng trường” Hình như Tân Đại Quang rất vừa lòng nơi này.

Nhìn nụ cười chân thành trên gương mặt Tân Đại Quang, còn có chút chờ mong, Tân Nhã biết ba cô không nói dối, ông thật sự thích nơi này.

“Úi, không phải là bà Tân đây sao?”

Đúng lúc này, một giọng nói không biết điều vang lên, giọng nói đầy vẻ chanh chua.

Ba người đồng thời nhìn sang, chỉ thấy một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi trang điểm đậm đang cười tủm tỉm nhìn Chu Kim Hảo.

“Là bà àI”

Chu Kim Hảo lập tức nhận ra người đàn bà này.

Lần trước Tân Yên mời mọi người ăn cơm, khi Chu Kim Hảo đi vệ sinh xong bước ra, cũng chính là người phụ nữ này thích cái vòng mà Dương Chấn tặng cho bà, cố ý tự làm bể vòng tay của bản thân, sau đó vu oan cho Chu Kim Hảo, còn bắt bà phải bồi thường.

Sau khi bà biết được người phụ nữ này là con dâu của nhà họ Trương, bà còn bắt Tân Yên phải đưa mặt qua cho người phụ nữ này đánh trước mặt bao người, sau đó Dương Chấn xuất hiện, bà đổ hết mọi chuyện lên đầu Dương Chấn, sau đó không thèm quan tâm đến sự sống chết của Tân Yên và Dương Chấn, bỏ chạy một mình.

Sau đó chính Trương Quảng dẫn theo người phụ nữ này vào phòng bao xin lỗi, còn trả vòng tay lại cho bà.

Tân Nhã cũng dần nhớ ra người phụ nữ này, sắc mặt lập tức lạnh lùng: “Bà là Vương Lộ Dao đúng không?”

“Kim Hảo, bạn bà à?”

Hôm mời mọi người ăn cơm, Tân Đại Quang không có mặt, không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng người phụ nữ này là người quen của Chu Kim Hảo, cười nói: “Tôi đã nói thuê nhà ở nơi này rất tốt mà đúng không? Bà coi, mới tới đã gặp được bạn.”

“Ông lầm rồi, tôi là con dâu của nhà họ Trương, sao có thể ở nơi tồi tàn như thế được?”

Vương Lộ Dao hài hước nhìn Tân Đại Quang, lại cười tủm tỉm nhìn Chu Kim Hảo đang mặt mày khó coi đằng kia: “Nghe nói gia đình của bà bị trục xuất khỏi nhà họ Tân rồi đúng không? Sao nào? Bây giờ còn không có chỗ ở, chạy tới nơi này thuê nhà sao?”

“Đây là chuyện của nhà chúng ta, có liên quan gì đến bà?”

Tân Nhã bước lên, mặt mày không vui nói.

“Sao nào? Thẹn quá hóa giận sao? Cũng đúng, nhà họ Tân vốn chỉ là một gia tộc nhỏ ở tầng thấp nhất, huống chỉ là gia đình đã bị trục xuất như các ngươi, lòng tự trọng quá lớn, không nghe nỗi mấy lời thật lòng” Vương Lộ Dao cười ha ha nói.

Tuy Trương Quảng đã cảnh cáo bà đừng đi kiếm chuyện với Dương Chấn, nhưng đã lâu như vậy rồi, bà đã coi lời cảnh cáo của Trương Quảng thành gió thoảng bên tai từ lâu.

“Nhã, đừng nói nhảm với loại tiểu nhân này, chúng ta đi thôi!”

Đến giờ Tân Đại Quang mới hiểu ra, người phụ nữ trang điểm đậm này đến để trào phúng bọn họ.

Mà Chu Kim Hảo đã sợ hãi không dám nói tiếng nào từ nãy đến giờ, tuy Vương Lộ Dao từng xin lỗi bà, nhưng dù sao bà ta cũng là con dâu nhà họ Trương, mà nhà họ Trương là gia tộc thuộc hàng top ở Giang Châu, Chu Kim Hảo làm gì dám cãi nhau với người có thân phận như thế?

Tân Nhã lạnh lùng nhìn Vương Lộ Dao, chuẩn bị rời đi.

“Cái con nhỏ đê tiện này, dám trừng tôi! Muốn ăn đòn à!”

Vương Lộ Dao đột nhiên hất tay tát mạnh, đánh thẳng lên mặt Tân Nhã.

Bà luôn nhớ kỹ chuyện trong tiệm cơm, đặc biệt là Dương Chấn,bà biết Tân Nhã là vợ của Dương Chấn, bây giờ gặp được, sao có thể buông tha dễ dàng được?

Tân Nhã lảo đảo, thiếu chút nữa đã té ngã.

Vương Lộ Dao cũng không có ý định bỏ qua, lại tát thêm cái nữa.

“Bốpf Đúng lúc này, Tân Đại Quang đột nhiên che trước mặt Tân Nhã, túm chặt cổ tay Vương Lộ Dao, mặt mày phẫn nộ: “Cho dù bà có thân phận gì, nếu bà dám đánh con gái của tôi, tôi đánh chết bà!”

“Bốp!”

Vừa nói xong, Tân Đại Quang tát mạnh lên mặt Vương Lộ Dao.

Vừa tát xong, Vương Lộ Dao kêu la thảm thiết, miệng trào máu tươi.

“Ba!”

Tân Nhã cũng hết hồn, vội vàng chạy lên kéo Tân Đại Quang còn muốn đánh tiếp lại.

“Lần này nể mặt con gái của tôi, tôi tạm tha cho bà, nếu để tôi biết bà còn dám ăn hiếp con gái của tôi nữa, ông đây đánh chết bà!”

Tân Đại Quang cũng không có ý định làm gì Vương Lộ Dao, chỉ muốn báo thù cho Tân Nhã, tiện tay hù dọa bà ta.

Mặt Vương Lộ Dao hiện lên vẻ ác độc, dùng ánh mắt âm độc trừng Tần Đại Quang: “Ông chờ đó cho tôi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv