Chàng Khờ Ở Rễ

Chương 95: Người chói sáng nhất



Đao Tử Kim vốn là vũ khí thần kỳ, chỉ cần có thể vung được nó, khả năng sát thương của nó vô cùng khủng khiếp.

Mà Ám Ảnh lại là một người có thực lực trái với đạo lý thông thường, người như thế cầm Đao Tử Kim thì uy lực tăng thêm không chỉ một vài lần, mỗi đao chém xuống cứ như hủy diệt cả trời đất.

Tất cả mọi người trong đám đông dưới võ đài đều có cảm giác nghẹt thở như bị bóp cổ.

Ánh mắt Ngô Bách Tuế cũng trở nên thâm sâu hơn, anh nói: “Thôi vậy, cũng nên kết thúc rồi.”

Vừa dứt lời, bàn tay phải của Ngô Bách Tuế cuộn thành nắm đấm, trong khoảnh khắc Đao Tử Kim đến gần đỉnh đầu mình, Ngô Bách Tuế bỗng đánh mạnh một chưởng vào Đao Tử Kim.

Keng!

Một âm thanh cực lớn vang lên, Đao Tử Kim cũng theo đó mà gãy.

Lưỡi đao gãy ra làm hai, một nửa trước bị Ngô Bách Tuế đánh bay, Ám Ảnh cầm nửa thanh Đao Tử Kim còn lại mà ngây ra như phỗng.

Đám đông xung quanh chấn động.

Sóng gió bắt đầu nổi lên.

“Chuyện gì thế này?”

“Ngô Bách Tuế dùng một chưởng đánh gãy Đao Tử Kim?”

“Trời ơi, làm sao có chuyện đó được, Đao Tử Kim là bảo đao cổ vật nặng tới mấy chục cân, Ngô Bách Tuế có thể đánh gãy nó bằng tay không ư?”

“Rốt cuộc phải là yêu nghiệt cỡ nào mới có được bản lĩnh như vậy?”

“Ngô Bách Tuế mới là vị thần thực thụ!”

Đám đông dưới võ đài sợ đến mức linh hồn cũng run rẩy, đầu óc của họ bỗng chốc không đủ dùng, chỉ có trái tim kích động đến mức không ngừng đập nhanh.

Sức mạnh của Ngô Bách Tuế đã hoàn toàn chinh phục tất cả mọi người, bao gồm cả kẻ tự cao tự đại như Ám Ảnh.

“Mày có thể mạnh đến thế ư?” Ám Ảnh tuyệt đối không phải người dễ dàng chịu thua, nhưng lần này hắn đã bị Ngô Bách Tuế đánh đến độ phải khâm phục, ánh mắt của hắn đã thay đổi vô cùng rõ rệt.

Ngô Bách Tuế trả lời nhẹ bẫng: “Thực lực của tao vượt xa tưởng tượng của mày.”

Nói xong, Ngô Bách Tuế đột nhiên di chuyển, anh nhảy vọt lên, cả người như như hùng ưng sải cánh. Ngay khi Ám Ảnh chưa kịp hoàn hồn, hai chân của Ngô Bách Tuế đã giẫm lên vai Ám Ảnh.

Ám Ảnh bỗng chốc cảm thấy như đang phải gánh chịu sức nặng cả tấn, trên trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Không dám chần chừ thêm, hắn vung một nửa thanh Đao Tử Kim còn lại trong tay, chém về phía Ngô Bách Tuế trên vai mình.

Hai chân Ngô Bách Tuế giẫm mạnh một cái lên vai Ám Ảnh, mượn lực để vọt lên không trung lần nữa.

“Rắc, rắc, rắc.”

Trong cú đạp này, Ngô Bách Tuế đã dùng lực rất lớn, xương cốt trên cơ thể Ám Ảnh gãy ra rất nhiều, toàn thân như bị vỡ vụn, miệng của hắn cũng ọc ra toàn máu tươi nóng hổi. Hai chân hắn không thể chống đỡ nổi cơ thể nữa mà quỳ luôn bằng một chân, hắn dùng nửa còn lại của thanh Đao Tử Kim chống xuống đất mới không đến mức ngã quỵ hẳn.

Còn Ngô Bách Tuế thì lộn về sau một vòng rất đẹp rồi đáp xuống trước mặt Ám Ảnh một cách vững vàng.

Ám Ảnh chỉ vì Ngô Bách Tuế lộn nhào và đạp một cái như thế mà bị thương nặng chưa từng có. Hắn đã không còn khả năng chiến đấu nữa.

Ám Ảnh bại rồi, bại hoàn toàn.

Sau cảm giác chấn động, đám đông bỗng chốc phấn khích hô hào như người điên: “Ám Ảnh thua rồi, Ám Ảnh thua rồi!”

“Tên ác quỷ Ám Ảnh bị Ngô Bách Tuế nghiền nát rồi, trời ơi, thật không thể tin nổi!”

“Đúng vậy, ác quỷ khủng khiếp như thế mà không ngờ khi lọt vào tay Ngô Bách Tuế, hắn cũng không chịu nổi một đòn!”

“Ngô Bách Tuế quá mạnh, ngầu quá đi mất!”

“Anh ta không những không bị khờ mà còn là một chúa tể thực thụ.”

“Quan trọng hơn cả là cậu ta mới có hai mươi mấy tuổi, ai có thể tưởng tượng được, hai mươi mấy tuổi mà đã có thực lực kinh khủng đến vậy, đúng là lớp thanh niên sản sinh ra anh hùng mà!”

Cố Hàn Lâm nhìn chằm chằm vào Ngô Bách Tuế, hai mắt sáng ngời, cảm thán một câu: “Tôi già quá lú lẫn rồi, dám châm chọc Ngô Bách Tuế, không ngờ sau cùng Ngô Bách Tuế lại trở thành cứu tinh của chúng ta.”

Phó Thanh Vân cũng vô cùng áy náy: “Hầy, tôi thật sự không nên bỏ ngoài tai lời nói của Thắng Lợi, Phó Thanh Vân này sống quá nửa đời người, thế mà hai mắt kém đến mức không nhìn ra được nhân trung hào kiệt.”

Đến cả Tề Thái cũng đờ đẫn và sững sờ, lầm bầm với vẻ khó tin: “Làm, làm sao có thể như thế được? Làm sao cậu ta mạnh mẽ như thế được?”

Mà Phùng Thắng Lợi thì lòng dạ dậy sóng: “Ngô tiên sinh quả nhiên như thần tiên vậy.”

Âu Dương Hồng kích động đến mức nước mắt giàn giụa, hô lên một cách chân thành: “Ngô tiên sinh, cảm ơn cậu đã cứu gia tộc của tôi.”

Đám đông có mặt ở đó đều đang reo hò, đang cảm thán, đang tung hô Ngô Bách Tuế, đang kính phục Ngô Bách Tuế, đang cảm kích Ngô Bách Tuế.

Một chúa tể thực sự đã sinh ra.

Ánh mắt của đám đông đổ dồn vào Ngô Bách Tuế, anh trở thành người chói sáng nhất võ đài.

Hào quang của anh soi sáng trái tim mỗi người.

Ngô Bách Tuế không để tâm đến tiếng hò reo của những người khác. Anh là kẻ thắng cuộc, là đấng cứu thế, được muôn người sùng bái, nhưng anh không hề phấn khích hay kiêu ngạo, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như thường. Anh đứng trước mặt Ám Ảnh, cúi nhìn nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Mau chóng thả vợ và mẹ vợ tao ra!”

Ám Ảnh chịu đả kích vô cùng lớn, cơn đau trên cơ thể gần như bị hắn ngó lơ, chỉ có thực tế mình bị đánh bại mới khiến hắn chán nản. Trước nay, hắn luôn cao ngạo, cho rằng bản thân chắc chắn là kẻ vô địch trong lớp người trẻ tuổi, nhưng Ngô Bách Tuế còn trẻ hơn hắn, mà thực lực hoàn toàn đè bẹp hắn. Tự tôn của hắn bị xé nát, hắn cực kỳ ủ rũ.

Hòa hoãn trong chốc lát, Ám Ảnh mới chịu lên tiếng, trầm giọng hạ lệnh: “Hoa Hồng Đỏ, dẫn người tới đây!”

Hoa Hồng Đỏ nghe vậy, lập tức buông Đường Dĩnh ra, nhanh chóng rời khỏi đỉnh núi.

Vừa được giải phóng, Đường Dĩnh vội vàng loạng choạng xông lên võ đài. Cô bước tới bên cạnh Ám Ảnh, gương mặt đau khổ, hai mắt ầng ậc nước, gào lên với Ám Ảnh: “Anh có thể nói cho em biết, tại sao anh phải làm một sát thủ, tại sao anh phải giết người?”

Ám Ảnh không nhìn Đường Dĩnh mà chỉ nặng nề đáp lại: “Không có tại sao, anh thích giết người thôi.”

Đường Dĩnh khóc như mưa: “Không, anh không phải người như thế! Em biết bản tính của anh rất lương thiện, chắc chắn anh có nỗi khổ riêng, phải không anh? Tại sao anh đột nhiên biến thành sát thủ, tại sao phải giết nhiều người như thế?”

Câu nói của Đường Dĩnh đã đánh động trái tim của không ít dân thường tại Bạch Vân Cổ Trấn, cũng gợi lên tò mò và khó hiểu của những người dân địa phương này.

“Đúng đấy, tôi nhìn thằng bé này trưởng thành mà, từ nhỏ nó đã là đứa bé lương thiện, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, sao đột nhiên lại thành ra như vậy?”

“Tôi cũng vẫn nhớ, hồi nhỏ nó thích cười lắm, quan hệ với ai cũng tốt, sau khi lớn lên trông cũng khá ổn, thường xuyên giúp đỡ gia đình tôi, làm sao nó có thể trở thành ác ma giết người như ngóe được chứ?”

“Đúng vậy, không thể nào tin nổi, một người tốt như nó, dù gặp chuyện thế nào cũng không thể xấu xa như bây giờ được!”

“Có khi nào nó thật sự có nỗi khổ riêng?”

Người dân của Bạch Vân Cổ Trấn đều không hiểu được sự thay đổi chóng mặt của Ám Ảnh, không biết một thiên thần tại sao phải trở thành ác ma!

Người của chiến đội liên minh thì bị gợi dậy lòng thù hận, các vị trưởng lão như Tôn Hưng Quốc, Lã Văn Sơn, Phó Thanh Vân, Cố Hàn Lâm đều đứng dậy, lên tiếng chất vấn Ám Ảnh: “Tại sao mày muốn giết con trai tao?”

“Tại sao mày muốn giết cháu trai tao?”

“Tại sao mày muốn giết đồ đệ của tao?”

“Hôm nay mày nhất định phải cho chúng tao một lời giải thích.”

Họ đến Bạch Vân Cổ Trấn là để tìm Ám Ảnh và báo thù, đồng thời họ cũng muốn tìm ra chân tướng, khi xưa họ và Ám Ảnh không thù không oán, tại sao Ám Ảnh muốn giết con cháu của họ, đây là điều mà tất cả mọi người đều không hiểu được.

Với tư cách là người bị Ám Ảnh hại thê thảm nhất, Âu Dương Hồng ôm đầy một bụng thù hận và hoài nghi, ông ta xông lên võ đài, đanh giọng chất vấn Ám Ảnh: “Ám Ảnh, tại sao mày lại khiến tao đoạn tử tuyệt tôn, tại sao cứ phải đuổi cùng giết tận nhà Âu Dương chứ?”

Đối với lời trách mắng của những người khác, Ám Ảnh đều làm như không thấy, không hề quan tâm. Nhưng đột nhiên, khi Âu Dương Hồng xuất hiện ở đây, ánh mắt vốn nguội lạnh như tro tàn của Ám Ánh bỗng chốc tràn ngập ánh sáng thù hận, hắn dùng Đao Tử Kim để gắng gượng chống đỡ cơ thể để đứng dậy.

Ám Ảnh lập tức nhìn chằm chằm Âu Dương Hồng, hai mắt đỏ ngầu, hắn nghiến răng gằn từng từ từng chữ: “Chuyện này có lẽ ông đã quên rồi, vậy thì tôi sẽ nhắc cho ông nhớ. Mười hai năm trước, ở phía Tây Nam của thị trấn có một nhà máy hóa chất, khi đó ông chính là người phụ trách của nhà máy, nhưng do sơ suất của ông mà nhà máy hóa chất phát nổ. Để che giấu chân tướng, ông không những không bồi thường tiền cho gia quyến mà còn phong tỏa thông tin, bí mật xử lý những công nhân đã chết trong tai nạn. Chuyện này, tôi nói không sai chứ?”

Vừa nghe đến đây, mặt mũi Âu Dương Hồng bỗng chốc biến sắc. Đương nhiên ông ta vẫn nhớ như in chuyện này, vì đó là chuyện sai lầm nhất mà ông ta từng làm từ khi sinh ra tới giờ. Khi đó, ông ta là người thừa kế của gia tộc Âu Dương, vì muốn thừa kế vị trí gia chủ, không cho phép lỗi lầm của bản thân lộ ra trước bàn dân thiên hạ, cho nên ông ta bí mật che giấu chân tướng. Âu Dương Hồng làm chuyện này rất cẩn mật, vả lại sự việc đã trôi qua hơn hai mươi năm rồi. Thế mà Ám Ảnh biết được chân tướng vụ việc, điều này khiến Âu Dương Hồng vô cùng bất ngờ.

Sắc mặt Âu Dương Hồng cứ hết xanh lại trắng, ông ta ngưng lại trong chốc lát rồi hỏi Ám Ảnh: “Chuyện này có liên quan gì tới việc mày giết con trai tao.”

Hai mắt Ám Ảnh đỏ bừng, hắn cất giọng nặng nề: “Bố mẹ tôi làm việc ở nhà máy hóa chất, họ chết trong lần cháy nổ đó. Nếu ông đã muốn che đậy sự thật thì nên nhổ cỏ tận gốc, không nên để tôi sống đến bây giờ.”

Năm đó Ám Ảnh mới chín tuổi, khi ấy Ám Ảnh vẫn còn trong sáng và đơn thuần, chưa từng có ý định làm hại bất kỳ ai. Thế nhưng cái chết của bố mẹ đã tạo ra tổn thương vô cùng lớn cho Ám Ảnh, quan trọng nhất là bố mẹ hắn chết oan ức quá, còn tên đầu sỏ Âu Dương Hồng khiến hắn vùi hạt giống thù hận trong lòng mình. Hắn ôm theo nỗi hận mà sống, vì mất bố mẹ mà cuộc sống cũng rất khó khăn. Ngày lại qua ngày, trái tim hắn dần trở nên méo mó biến dạng. Hắn mất đi vẻ ngây ngô đơn thuần lúc trước, hiện thực cũng khiến hắn không đơn thuần nổi. Để sống tiếp, để báo thù, hắn bước chân lên con đường không thể quay đầu.

Ám Ảnh vừa nói xong, xung quanh rơi vào yên tĩnh. Mọi người đều thấy kinh ngạc, hóa ra Ám Ảnh và Âu Dương Hồng có một đoán ân oán năm xưa như thế, chẳng trách Ám Ảnh dường như rất căm hận nhà Âu Dương.

Trái tim Âu Dương Hồng cũng bị chấn động triệt để. Ông ta không ngờ rằng, kết cục thảm hại của tất cả mọi việc hóa ra là vì mình từng phạm phải lỗi lầm lớn mà thành. Chẳng trách năm đó Ám Ảnh từng gửi một bức thư nguyền rủa cho mình, đòi khiến mình đoạn tử tuyệt tôn, hóa ra Ám Ảnh đang báo thù. Suy cho cùng, chính ông ta đã làm hại con trai và con gái mình đây mà!

Bấy giờ, toàn thân Âu Dương Hồng bải hoải, chỉ trong chốc lát mà dường như già đi mười tuổi.

“Cho dù gia chủ nhà Âu Dương có lỗi với cậu, cậu cũng không thể lạm sát những người vô tội chứ?” Sau một chút trầm lắng ngắn ngủi, bắt đầu có người lên tiếng bất mãn với Ám Ảnh.

“Đúng vậy, tôi với cậu không thù không oán, tại sao cậu phải giết con trai tôi?”

“Đúng thế, cháu trai đáng thương của tao, chết một cách khuất tất, chết một cách oan ức, rốt cuộc tại sao mày lại giết cháu tao?”

Không ít người của chiến đội liên minh tiếp tục lên tiếng phản đối hành vi của Ám Ảnh.

Ám Ảnh không để tâm tới đám người này, hắn chỉ chăm chú nhìn Đường Dĩnh, sau đó nghiêm túc nói với Ngô Bách Tuế: “Ở nơi này, có rất nhiều kẻ ra vẻ đạo mạo. Sau khi tôi chết đi, em gái tôi chắc chắn sẽ bị chúng ép chết. Nếu anh bằng lòng bảo vệ em gái tôi chu toàn, tôi có thể nói cho anh biết một bí mật.”

———————–

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv