Khung cảnh trước mắt mang lại đả kích quá lớn, Ngô Bách Tuế cũng là người từng trải qua phong ba bão táp, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến máu huyết của anh dồn lên não, khó lòng kìm lại, khiến anh đờ ra tại chỗ trong phút chốc.
“Á!” Đường Dĩnh đang tắm rửa, phát hiện cánh cửa bị đạp bung ra, sợ đến mức hét ầm lên.
Tiếng hét chói tai này khiến Ngô Bách Tuế đang đờ đẫn bỗng chốc tỉnh táo ngay, anh không dám nhìn thêm, vội vàng đóng cửa phòng vệ sinh lại.
“Sao thế hả sao thế hả?” Đường Duệ ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, lập tức lê chiếc chân thọt của mình chạy ra xem.
Khi nhìn thấy Ngô Bách Tuế đứng trước cửa phòng vệ sinh, Đường Duệ bất chợt nổi cơn tam bành, anh ta vơ ngay lấy cái đòn gánh, xông tới trước mặt Ngô Bách Tuế, đánh Ngô Bách Tuế một trận tơi bời.
Ngô Bách Tuế hoàn toàn không ngờ rằng đây lại là nhà của Đường Dĩnh, anh càng không ngờ rằng mình trùng hợp bắt gặp đúng lúc cô đang tắm nên thấy vô cùng áy náy. Khi bị Đường Duệ đánh, anh cũng không định phản kháng, chỉ giơ cánh tay ra đỡ đòn một cách qua loa.
Đòn gánh trong tay Đường Duệ không ngừng đập vào cánh tay của Ngô Bách Tuế.
“Mẹ kiếp, mày còn dạy chạy tới nhà tao, tao đánh chết mày!” Đường Duệ vừa đánh vừa cuống cuồng mắng.
“Anh, anh đừng đánh nữa!!” Đường Dĩnh đã mặc xong bộ đồ ngủ, chạy từ trong phòng vệ sinh ra, cô hô lên ngăn cản Đường Duệ.
Đường Duệ chỉ vào Ngô Bách Tuế, tức giận hỏi: “Thằng cha này chạy tới nhà chúng ta, có phải nó có ý đồ gì xấu xa với em không?” Đường Duệ rất bênh vực em gái mình, không chấp nhận nổi kẻ nào mạo phạm tới em gái dù là một chút.
Đường Dĩnh mím môi, bịa ra một lời nói dối: “Không phải đâu, em bảo chú ấy đến mà.”
Đường Duệ không tin lắm: “Em bảo hắn đến đây? Thế ban nãy sao em lại hét lên?”
Đường Dĩnh tiếp tục nói dối: “Ban nãy, em nhìn thấy một con gián, sợ quá nên hét lên, không liên quan gì đến chú ấy.”
Đường Duệ nghe xong mới thu lại đòn gánh, anh ta hỏi Đường Dĩnh với vẻ bất mãn: “Em bảo hắn tới nhà chúng ta làm gì?” Giọng điệu của Đường Duệ thể diện rõ thái độ vô cùng bài xích Ngô Bách Tuế.
Đường Dĩnh bĩu môi và giải thích: “Ông chú này không có chỗ ở, là em gọi tới nhà chúng ta ở tạm một đêm.” Nửa đêm canh ba rồi, ngoài cách giải thích này, Đường Dĩnh cũng không tìm được lý do nào nữa.
Đường Duệ nhíu mày đáp: “Không được không được, chẳng phải bạn cùng lớp của em đã ở đây rồi sao, làm gì còn chỗ ở nữa, mau bảo hắn ra ngoài đi.”
Họ đang nói chuyện thì Phương Băng Băng bước ra từ một phòng khác, mặt mũi vốn lộ vẻ buồn ngủ, nhưng đột nhiên nhìn thấy Ngô Bách Tuế, cơn ngái ngủ của cô ta bay sạch, sợ đến mức hai mắt mở trừng trừng, đờ đẫn đứng yên tại chỗ.
Đương nhiên Ngô Bách Tuế không định ở lại nơi này, nhưng anh cũng không đi ngay, thậm chí còn đi qua đi lại khắp nơi trong căn nhà, mỗi một căn phòng, mỗi một góc khuất, anh đều đảo mắt qua một lần.
Đường Duệ nhìn thấy thế thì càng thêm tức giận, anh ta lại giơ đòn gánh lên uy hiếp Ngô Bách Tuế: “Ra ngoài ngay cho tao!”
Đường Dĩnh vội vàng kéo Ngô Bách Tuế: “Chú, cháu tiễn chú ra ngoài nhé!”
Nhà họ Đường không quá rộng, Ngô Bách Tuế mới đi một vòng đã nhìn hết mọi nơi rồi. Anh không nhìn thấy ai khả nghi, cũng không cảm nhận được mùi hương nào đặc biệt. Điều này cho thấy nhà họ Đường không có dấu hiệu che giấu một ai đó. Ngô Bách Tuế cũng không quấy rầy nữa, anh khẽ gật đầu một cách lịch sự rồi cùng Đường Dĩnh rời khỏi ngôi nhà.
Ra tới ngoài sân, Đường Dĩnh cúi đầu hỏi anh với vẻ oán trách: “Chú tới nhà cháu làm gì, lại còn đạp cửa phòng vệ sinh của cháu nữa chứ? Chú muốn nhìn trộm cũng đừng lộ liễu đến vậy chứ?”
Nói đến đây, mặt mũi Đường Dĩnh đỏ ửng cả lên, tuy đã nói đỡ cho Ngô Bách Tuế trước mặt anh trai, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không để tâm đến việc này. Dù gì cô cũng chưa từng có bạn trai, bây giờ đột nhiên lại bị Ngô Bách Tuế nhìn sạch từ đầu đến chân.
Đường Dĩnh rất khó chấp nhận sự thật này trong một sớm một chiều.
Ngô Bách Tuế áy náy: “Xin lỗi cô, ban nãy có sát thủ định giết tôi, tôi đuổi theo tên sát thủ đó đến cửa nhà cô thì không thấy đâu nữa, tôi mới vào trong xem thử, không biết đây là nhà cô.”
Nghe đến đây, Đường Dĩnh ngẩng đầu lên nhìn về Ngô Bách Tuế, nghiêm túc nói: “Chỗ chúng cháu lấy đâu ra sát thủ chứ, chú cố kiếm cớ phải không? Chú à, chẳng lẽ chú thích cháu rồi?” Lúc nói câu này, Đường Dĩnh chớp chớp mắt, ánh mắt cô rất đơn thuần, xen lẫn chút tò mò.
Nghe vậy, Ngô Bách Tuế vội vàng giải thích: “Cô đừng hiểu nhầm, tôi đã có vợ rồi.”
Đường Dĩnh nghe thế mà giật mình, sửng sốt hỏi: “Hả, chú có vợ rồi á?”
Ngô Bách Tuế nghiêm nghị đáp: “Đúng vậy.”
Đường Dĩnh trầm ngâm trong chốc lát rồi lại hỏi: “Chú thật sự thấy có người chạy vào nhà cháu hả?”
Sở dĩ Ngô Bách Tuế nói đến chuyện này là vì muốn xem phản ứng của Đường Dĩnh, anh vẫn luôn lặng lẽ quan sát phản Đường Dĩnh, nhưng nếu nhìn từ biểu cảm của cô, Ngô Bách Tuế không nhận ra bất kỳ dấu vết ngụy trang nào, dường như cô thật sự không hề hay biết.
Ngô Bách Tuế im lặng gật gật đầu.
Đường Dĩnh nhíu mày với vẻ khó hiểu: “Nhưng tại sao cháu không hề nghe thấy động tĩnh gì cả?”
Ngô Bách Tuế trả lời rất đơn giản: “Có lẽ tôi nhìn nhầm, xin lỗi đã làm phiền cô, tôi xin phép đi trước!” Nói xong, anh rời đi luôn.
Nhìn theo bóng lưng Ngô Bách Tuế biến mất trong màn đêm, Đường Dĩnh quay người, trở vào nhà.
“Anh à, ông chú kia nói là nhìn thấy ai đó chạy vào nhà mình, anh có nghe thấy âm thanh gì không?” Đường Dĩnh vừa vào nhà đã hỏi chuyện anh trai Đường Duệ.
Đường Duệ chưa kịp nói gì, Phương Băng Băng đã hô lên: “Hả, có người vào đây sao? Có phải kẻ xấu không?”
Phương Băng Băng vô cùng để ý tới mấy lời truyền miệng về Bạch Vân Cổ Trấn. Cô ta cảm thấy buổi tối ở trấn này rất đáng sợ, cứ u ám như thị trấn quỷ, bây giờ nghe Đường Dĩnh nói vậy, Phương Băng Băng càng cảm thấy thần hồn nát thần tính.
Đường Duệ thì đứng dậy, điềm nhiên nói: “Với cái chỗ như nhà mình thì người khác chạy vào nấp ở đâu được. Anh thấy thằng cha kia không phải người tốt, đừng nghe anh ta nói xằng nói xiên! Tiểu Dĩnh, sau này em không được qua lại với hạng người đó nữa.”
Đường Dĩnh bĩu môi, không đáp lời.
Sau khi rời khỏi nhà Đường Dĩnh, Ngô Bách Tuế không đi xa. Anh vừa yêu cầu mật thám tiếp tục giám sát nhà họ Đường, vừa liên hệ với người khác điều tra tình hình cụ thể về gia đình Đường Dĩnh.
Nửa tiếng sau, Ngô Bách Tuế nhận được tin nhắn.
Nội dung tin nhắn là kết quả điều tra về hai anh em Đường Duệ và Đường Dĩnh. Họ đều là người dân bản địa của Bạch Vân Cổ Trấn, bố mẹ mất sớm, Đường Duệ bỏ học, một mình nuôi dưỡng em gái khôn lớn.
Để kiếm tiền nuôi gia đình, Đường Duệ làm đủ thứ công việc nặng nhọc và bẩn thỉu, thâm chí còn tới công trường làm phụ hồ. Chân của anh ta bị gãy trong một lần bất cẩn trượt ngã ở công trường. Vì tai nạn lao động này mà Đường Duệ còn kiếm được món tiền kha khá.
Sau khi bị què, ý chí của Đường Duệ không hề giảm sút. Anh ta vẫn cố gắng sinh hoạt, vả lại, tấm lòng anh ta rất tốt, chăm chỉ, hào phóng, thường xuyên giúp đỡ mọi người trong phạm vi khả năng của mình, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui. Cũng vì thế mà quan hệ của anh ta với người trong thị trấn này rất tốt, đến cả phường ác bá như Lôi Đình cũng đối đãi với anh ta không tệ.
Bây giờ Đường Duệ nhận công việc hướng dẫn viên du lịch cho Bạch Vân Cổ Trấn, lương lậu cũng khá ổn, đủ để nuôi sống bản thân và em gái. Có điều Đường Duệ đã ba mươi rồi mà chưa kết hôn, thậm chí chưa từng có bạn gái. Theo lời của anh ta, ít nhất cũng phải đợi em gái tốt nghiệp đại học và có công ăn việc làm ổn định, anh ta mới suy tính đến chuyện này.
Đường Dĩnh hiện đang học năm ba đại học, ở trường, học lực và hạnh kiểm của cô đều tốt, tính cách ôn hòa, chịu được gian khổ, là sinh viên xuất sắc điển hình. Có lẽ vì từ nhỏ đã sống đủ đầy, cũng có thể là được anh trai hun đúc, trái tim Đường Dĩnh càng thêm lương thiện. Cô rất sẵn lòng giúp đỡ những người đáng thương, ở trường học, Đường Dĩnh là tấm gương người tốt điển hình.
Theo điều tra, hai anh em này tuyệt đối trong sạch, chưa từng có vết nhơ nào trong cuộc sống.
Ngô Bách Tuế đọc dòng tin nhắn này mà ánh mắt dần dần tối sầm lại. Anh vốn tưởng rằng có thể thông qua việc thả Hoa Hồng Đỏ để đào bới thêm manh mối hữu dụng, nhưng bây giờ xem ra manh mối này đã đứt đoạn rồi. Ngô Bách Tuế không cam tâm, anh còn có nỗi lo sâu sắc hơn.
Anh đã làm trái ý của Ngục Huyết, ra tay với người của Ngục Huyết, điều này có nghĩa là anh đang đơn độc tuyên chiến. Ngô Bách Tuế không biết người của Ngục Huyết có “chó cùng rứt giậu” mà ra tay với Hạ Mạt Hàn hay không, anh rất lo lắng.
Ôm theo nỗi lo lắng đó, Ngô Bách Tuế quay lại Trúc U Cư.
Lão lưng gù và tám tên sát thủ bịt mặt ở bên trong Trúc U Cư vẫn đang nằm trên nền đất, không ai để tâm. Ngô Bách Tuế mặc kệ họ, anh bước tới căn phòng trước đó.
Căn phòng tình nhân này vẫn được đóng khung nguyên trạng, hiển nhiên chưa có ai động tới.
Ngô Bách Tuế đi vào phòng, một lần nữa nhìn chằm chằm máy quay siêu nhỏ trong đó rồi lạnh lùng lên tiếng: “Các người muốn giết tôi thì cứ tới đây, nhưng nếu các người làm hại Hạ Mạt Hàn, tôi đảm bảo sẽ khiến tổ chức Ngục Huyết không còn tồn tại nữa.”
Nói xong câu này, Ngô Bách Tuế ngã người lên giường, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.
Dường như Ngô Bách Tuế đang ngủ, nhưng trên thực tế, dây thần kinh của anh đang căng như dây đàn, mỗi một tế bào thần kinh đều căng đầy cảnh giác. Anh đang đợi, đợi sát thủ của Ngục Huyết tiếp tục tìm tới cửa.
Tiếc rằng đợi hơn một tiếng đồng hồ nhưng không thấy động tĩnh gì.
Ngô Bách Tuế chưa chợp mắt hai ngày liên tục rồi, thật sự anh không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, anh thiêm thiếp ngủ mất.
Ba giờ sáng, một loạt tiếng bước chân nhẹ hẫng khiến Ngô Bách Tuế chợt tỉnh giấc. Anh có thể cảm nhận được ai đó đang đi lại bên ngoài căn phòng của mình.
Ngô Bách Tuế lập tức mở bừng mắt, anh ngồi phắt dậy, lao thẳng ra cửa.
Ngay khi mở cửa ra, anh nhìn thấy một bóng đen “xoẹt” một tiếng chuồn mất.
Ngô Bách Tuế nhanh chóng đuổi theo, thế nhưng khi anh đuổi tới trước sân, bóng đen kia đã mất tăm mất tích, vả lại, anh cũng phát hiện ra không thấy lão lưng gù và tám tên sát thủ bịt mặt trong sân đâu nữa, thay vào đó là năm thi thể hoàn toàn mới.
Ngô Bách Tuế biết năm người này, họ chính là năm mật thám được cố ý điều động từ Giang Châu tới Bạch Vân Cổ Trấn. Họ xuất thân từ sơn trang Ngọa Long, thậm chí tại sơn trang Ngọa Long, họ cũng là những cá nhân rất xuất sắc rồi.
Thân thủ hay khả năng ẩn núp của họ đều vô cùng tốt, đều do Hạ Như Tùng lựa chọn cẩn thận mới chọn ra được năm người này tới trợ giúp Ngô Bách Tuế điều tra tổ chức Ngục Huyết.
Trước khi xuất phát, Ngô Bách Tuế từng được nhìn năm người này qua ảnh chụp, thế nhưng bây giờ nhìn thấy người thật, họ đã biến thành thi thể lạnh ngắt rồi.
Ngô Bách Tuế kiểm tra vết thương cho họ, phát hiện mỗi người trong số họ chỉ có một vết thương duy nhất.
Một đòn chí mạng.
Kẻ giết hại họ mới là cao thủ thật sự.
Sắc mặt Ngô Bách Tuế hơi thay đổi, mấy người này đều là trợ thủ của anh, anh vốn dự tính dựa vào khả năng bám đuôi truy vết của họ để điều tra tổng bộ của Ngục Huyết, không ngờ Ngục Huyết đã tìm ra được họ trước, đồng thời giết hết toàn bộ.
Mức độ lớn mạnh của Ngục Huyết vượt quá sức tưởng tượng của Ngô Bách Tuế.
Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Hạ Như Tùng: “Năm mật thám mà ông phái tới đều chết cả rồi.”
Hạ Như Tùng giật mình, nhưng ông ấy cũng là người từng trải nên lập tức điều chỉnh tâm trạng, nói với Ngô Bách Tuế: “Hay là tôi đích thân dẫn người tới hỗ trợ cậu nhé?”
Ngô Bách Tuế nghiêm nghị đáp: “Ông không cần quan tâm đến chuyện này nữa, hãy phái người tới Trúc U Cư của Bạch Vân Cổ Trấn, an táng chu đáo cho họ, chuyện sau này tôi sẽ tự xử lý.”
Nói xong, Ngô Bách Tuế cúp điện thoại, rời khỏi Trúc U Cư.
Sáng rưỡi sáng, Đường Dĩnh rời khỏi giường, cô vừa đánh răng rửa mặt xong, Đường Duệ đã bước ra khỏi bếp, nói với Đường Dĩnh: “Tiểu Dĩnh, cháo chín rồi, anh ra ngoài mua thêm ít bánh bao với bánh quẩy nhé.”
Đường Dĩnh vội vàng bảo: “Anh, em dậy rồi, để em đi mua cho!”
Đường Duệ vừa đi ra ngoài vừa nói: “Hiếm lắm mới có dịp em về nhà, sao có thể để em làm mấy chuyện này được? Để anh đi cho.”
Nói xong, Đường Duệ mở cửa bước ra ngoài.
Ngang qua sân nhỏ, ra đến cổng, Đường Duệ đi tới tiệm bán đồ ăn sáng gần đó.
Trước cổng nhà họ Đường là một con ngõ rất sâu, ra khỏi ngõ sẽ đến đường lớn rộng rãi.
Đường Duệ đi cà nhắc men theo con ngõ nhỏ, đi tới đầu ngõ, anh ta vừa định bước ra thì đột nhiên Ngô Bách Tuế phóng vụt tới.
Không hề chần chừ do dự, Ngô Bách Tuế vừa xuất hiện đã vung cú đấm nhắm thẳng vào đầu Đường Duệ.
———————–