Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên rất vang dội trong màn đêm yên tĩnh, trái tim nặng nề của Ngô Bách Tuế lập tức đập một cách mãnh liệt.
Ngô Bách Tuế nghe điện thoại với tốc độ nhanh nhất, nhưng nội dung cuộc điện thoại đã làm trái tim đang kích động của anh trở nên nguội lạnh chỉ trong giây lát.
Người ở đầu bên kia điện thoại báo cáo: “Tôi đã cho người triển khai tìm kiếm toàn diện, nhưng vẫn không thu được bất cứ manh mối nào.”
Ngô Bách Tuế nghe thấy, gân xanh ở mu bàn tay nổi lên, chiếc điện thoại trong tay anh gần như bị anh bóp nát, anh cắn răng nói từng chữ một: “Không tìm được ở thành phố Tây Nguyên thì tìm khắp Giang Đông, Giang Đông không tìm được thì tìm trên cả nước, tôi nhất định phải biết được tung tích của bọn họ.”
Ngắt điện thoại, hai mắt Ngô Bách Tuế đỏ au, anh gầm lên với bầu trời: “Cho dù là ai, tao cũng nhất định phải khiến mày chết không có chỗ chôn.”
Lửa giận trào dâng, sát khí ngút trời, Ngô Bách Tuế lúc này giống như đã hóa thân thành ác ma.
Dường như ông trời cũng cảm nhận được sát khí của Ngô Bách Tuế, thời tiết đột nhiên thay đổi, một tia sét sáng rực xé nát bầu trời đêm phát ra âm thanh rền vang, sau đó một cơn mưa lớn rơi xuống.
Ngô Bách Tuế đứng trong mưa, mặc cho mưa rơi xối xả, anh vẫn đứng im không động đậy.
9 giờ sáng ngày hôm sau.
Chương Hồng Mai đến ngõ Ngưu Tử, đi cùng với bà ta là con trai Chu Văn và con gái Chu Nhã.
Ba người cùng nhau đi đến căn nhà cấp bốn ở nơi sâu trong con ngõ.
Trên đường đi, Chương Hồng Mai tận tình khuyên bảo Chu Văn: “Tiểu Văn, lát nữa con phải thể hiện thật tốt, cô Quý Lan chắc chắn sẽ nói giúp mẹ, con phải cố gắng lấy được thiện cảm của Mạt Hàn, chuyện này có thể thành công.”
Chu Văn đeo một chiếc kính gọng đen, vóc dáng bình thường, tính cách thật thà chất phác, rất hướng nội. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta mãi không tìm được việc làm tử tế, chi biết ru rú trong nhà chơi game, hoàn toàn trở thành một kẻ ăn bám xã hội. Bây giờ Chu Văn sắp 30 tuổi rồi, không có việc làm, không lấy được vợ, Chương Hồng Mai đã giới thiệu không ít đối tượng xem mắt cho Chu Văn. Nhưng người xuất sắc không để ý đến anh ta, người không xuất sắc anh ta lại không để ý đến, vậy nên cho đến bây giờ anh ta vẫn một thân một mình.
Hôm nay Chương Hồng Mai đưa Chu Văn đến đây là vì bà ta để ý đến Hạ Mạt Hàn, muốn giới thiệu Hạ Mạt Hàn cho anh ta.
Trên thực tế, Chương Hồng Mai tích cực giúp đỡ Hoàng Quý Lan trong chuyện thuê nhà như vậy cũng là vì trong lòng bà ta từ lâu đã có sự tính toán. Bà ta muốn Hạ Mạt Hàn trở thành con dâu của mình, bà ta cũng đã thăm dò ý tứ của Hoàng Quý Lan, Hoàng Quý Lan chắc chắn sẽ không từ chối. Dù sao đối với Hoàng Quý Lan, cho dù ai làm con rể của bà ta cũng tốt hơn Ngô Bách Tuế.
Chu Văn cúi đầu hơi ngại ngùng nói: “Người ta xinh đẹp như vậy, chắc chắn là không để ý đến con đâu.”
Chương Hồng Mai nói với vẻ phản đối: “Sao nó lại không để ý đến con, điều kiện của con lại không kém. Bây giờ nó đã sa sút rồi, chắc chắn là không có yêu cầu gì. Lại nói, nó còn bằng lòng lấy một thằng ngốc, điều này chứng tỏ nó không phải người có tầm nhìn, con chỉ cần thể hiện tốt, chuyện này có thể thành công.”
Chu Nhã cũng nói hùa theo: “Đúng vậy, anh đừng sợ, em và Mạt Hàn cũng coi như có chút quan hệ, đến lúc đó em nói tốt cho anh vài câu, em tin cô ấy không từ chối đâu.”
Chu Văn vẫn không thấy tự tin, anh ta thấp giọng nói: “Nhưng người ta vẫn chưa ly hôn, chúng ta trực tiếp bàn chuyện kết hôn như vậy, có phải là có chút không ổn không?”
Chương Hồng Mai thản nhiên nói: “Đó là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra thôi. Con xem nhà nó đã sa sút đến mức phải đi thuê nhà của dì con, bọn họ làm gì có tiền nuôi thằng ngốc đó, chỉ cần chúng ta bàn xong chuyện này, nó chắc chắn sẽ lập tức ly hôn.”
Chu Nhã đồng ý nói: “Vâng, con cũng gặp thằng ngốc Ngô Bách Tuế đó rồi. Anh ta không làm được gì, chỉ biết gây chuyện, Hạ Mạt Hàn không ly hôn với anh ta hoàn toàn là vì anh ta đáng thương, bây giờ cuộc sống của Hạ Mạt Hàn còn khó khăn, chắc chắn sẽ không giữ thằng ngốc đó lại bên cạnh nữa.”
Chương Hồng Mai lập tức nói tiếp: “Hôm qua mẹ mới gặp thằng ngốc đó, quả thật là nông dân mới đến thành phố. Tiểu Văn, mẹ thấy con tốt hơn nó vạn lần, Hạ Mạt Hàn có mắt sẽ chọn con thôi.”
Tuy Chu Văn không tự tin lắm về bản thân, nhưng so với Ngô Bách Tuế, anh ta lập tức thấy tự tin hơn, anh ta gật đầu nói: “Mẹ nói cũng đúng.”
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài cửa sắt nhà cấp bốn.
Lúc nảy cửa sắt đang mở, Hạ Mạt Hàn thò đầu vào bên trong gọi hai tiếng: “Quý Lan, Quý Lan.”
Cả ngôi nhà cấp bốn chìm trong im lặng, không có chút động tĩnh nào, Chương Hồng Mai lẩm bẩm với vẻ kỳ lạ: “Có chuyện gì thế?”
Đúng vào lúc này, có mấy chiếc xe vù vù chạy đến con ngõ và dừng lại, cả một đám người liên tiếp bước xuống từ trên xe.
Hạ Tử Hiên dẫn đầu đám người, hùng hổ đi đến ngôi nhà cấp bốn ở sâu trong ngõ.
Hạ Tử Hiên vẫn còn giận dữ vì hôm qua phải chịu nỗi nhục lớn, trong lòng, cậu ta thề phải giết chết Ngô Bách Tuế.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này cậu ta không tìm người không đáng tin cậy nữa, người hôm nay cậu ta tìm là đại ca có chút danh tiếng ở thành phố Tây Nguyên, Trịnh Huy.
Trịnh Huy là côn đồ xuất thân từ khu ổ chuột, trước đây hắn thường xuyên bị người khác bắt nạt, sau này hắn phát hiện ra hắn càng nhẫn ngục thì người khác càng cưỡi lên đầu hắn. Thế là hắn học được cách phản kháng, hơn nữa hắn còn tập kết đám côn đồ trong làng, xây dựng được thế lực thuộc về riêng mình.
Bây giờ Trịnh Huy đang cắm rễ ở khu vực thành cũ chuyên làm chuyện dọa dẫm tống tiền.
Vì Trịnh Huy dũng mãnh, giỏi đánh nhau, hơn nữa đủ ác độc, người bình thường không dám động đến hắn, một vài ông chủ cửa hàng gặp phải Trịnh Huy, cũng chỉ có thể tiêu tiền để tránh tai họa.
Chương Hồng Mai sống ở đây nên tất nhiên là là bà ta biết Trịnh Huy, nhìn thấy Trịnh Huy đưa người đến, bà ta nhanh chóng kéo hai đưa con tránh sang một bên.
”Anh Huy, chính là nhà này.” Hạ Tử Hiên đến cổng nhà cấp bốn và chỉ vào trong sân.
Trịnh Huy vẫy tay một cách không hề suy nghĩ: “Các anh em lên.”
Hơn 30 đàn em của Trịnh Huy giống như ong vỡ tổ, lập tức xông vào trong nhà.
Trịnh Huy vả Hạ Tử Hiên cũng nghênh ngang đi vào trong sân.
”Anh Huy, bên trong không có ai cả.” Sau khi tìm kiếm một lượt, đàn em của Trịnh Huy khó hiểu báo cáo với hắn.
Trịnh Huy hỏi Hạ Tử Hiên: “Chuyện này là sao?”
Hạ Tử Hiên cũng không ngờ Ngô Bách Tuế lại đột nhiên biến mất, cậu ta cắn răng nói: “Chắc là anh ta ra ngoài rồi, đập nát nhà anh ta trước đi.”
Trịnh Huy gật đầu ra lệnh: “Đập cho tôi.”
Rầm rầm!
Đám đàn em của Trịnh Huy xông vào trong nhà đập phá một cách không hề khách sáo.
Chương Hồng Mai trốn ở bên ngoài sân, vốn dĩ bà ta không dám lo chuyện bao đồng, nhưng bây giờ đám du côn này lại đập phá nhà của em gái mình, lúc này bà ta làm sao chịu được nữa. Bà ta lập tức xông vào trong sân và lớn tiếng nói với Trịnh Huy: “Anh Huy, đừng đập phá nữa, đây là nhà của em gái tôi.”
Trịnh Huy cau mày nói: “Đây không phải là chỗ ở của Ngô Bách Tuế hay sao?”
Chương Hồng Mai gật đầu nói: “Đúng là cậu ta sống ở đây, nhưng đây là nhà tôi cho nhà cậu ta thuê, xin cậu đừng đập phá nữa.”
Hạ Tử Hiên nghe thấy liền lập tức nói với Chương Hồng Mai: “Bà nói cho tôi biết Ngô Bách Tuế chạy đi đâu, tôi sẽ không đập phá nhà của bà nữa.”
Chương Hồng Mai lắc đầu nói: “Tôi không biết.”
Sắc mặt của Hạ Tử Hiên lập tức thay đổi, cậu ta nói với vẻ hung ác: “Vậy bà cút đi cho tôi, đừng lo chuyện bao đồng nữa.” Tâm trạng của Hạ Tử Hiên rất không tốt, cho dù không tìm được Ngô Bách Tuế, cậu ta cũng phải phá hủy chỗ ở của anh, như vậy cậu ta mới có thể hả giận.
“Các cậu muốn tìm thằng ngốc Ngô Bách Tuế thì cứ đi tìm nó, sao lại đập phá nhà của em gái tôi?” Vì một thằng ngốc mà nhà của em gái bị đập phá, Chương Hồng Mai thật sự cảm thấy rất oan uống, bà ta không phục nói với Hạ Tử Hiên và Trịnh Huy.
Thấy Chương Hồng Mai cứ lải nhải mãi, Trịnh Huy cũng thấy khó chịu, hắn nói với bà ta bằng giọng điệu cảnh cáo: “Bà còn lải nhải nữa thì cẩn thận tôi không khách sáo với bà nữa đâu.
Chương Hồng Mai nghe thấy liền lập tức im miệng, trong lòng bà ta sốt ruột như có lửa đốt, nhưng bà ta không dám đắc tội với Trịnh Huy, bà ta thật sự rất sợ tên côn đồ Trịnh Huy này.
“Mấy người còn đập phá nữa là tôi sẽ báo cảnh sát.” Lúc này Chu Văn xưa nay luôn nhút nhát đột nhiên xông lên và lớn tiếng nói.
Chu Văn không ngờ nhà của dì anh ta lại bị đập phá, quan trọng hơn là đây là chỗ ở của Hạ Mạt Hàn, Hạ Mạt Hàn rất có thể là vợ tương lai của anh ta, đương nhiên là anh ta không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Bốp!
“Báo cảnh sát cái đầu nhà mày, mày có tin là tao giết chết mày không?” Trịnh Huy tát một cái vào mặt Chu Văn, làm kính của anh ta rơi xuống.
Chu Văn lập tức ngơ ngác.
“Anh dựa vào cái gì mà đánh người?” Chu Nhã cũng xông lên, cô ta giận dữ hét lên với Trịnh Huy.
Trịnh Huy xưa nay luôn coi thường pháp luật, đặt biệt là ở khu vực thành phố cũ này, hắn càng ngang ngược hơn, nghe thấy tiếng hét của Chu Nhã, hắn liền chuyển tầm nhìn sang cô ta.
Dáng vẻ của Chu Nhã đoan trang, làn da trắng ngần, thùy mị nết na, ngay lập tức thu hút sự chú ý của Trịnh Huy.
Trịnh Huy liếm môi sau đó vừa đi về phía Chu Nhã vừa nói với vẻ háo sắc: “Anh sai rồi, anh không nên đánh người.”
Bản tính của Trịnh Huy đã được bộc lộ qua biểu cảm và giọng điệu của hắn.
Chu Nhã bị Trịnh Huy nhìn chằm chằm giống như một con sói đói, toàn thân cô ta bất giác nổi da gà.
Chương Hồng Mai cũng nhìn ra Trịnh Huy có ý đồ xấu xa với con gái mình, bà ta lập tức xông lên trước và nói với hắn: “Anh Huy, đây là con gái tôi, nó còn bé…”
Trịnh Huy gạt tay Chương Hồng Mai ra và giận dữ nói: “Tránh ra!”
Một cái gạt tay của Trịnh Huy lập tức làm Chương Hồng Mai ngã xuống đất, bà ta sốt ruột đến mức đỏ mắt lên.
Trịnh Huy tiếp túc bước về phía Chu Nhã.
Chu Nhã rất sợ hãi, nhưng chân cô ta giống như bị đóng trên mặt đất, không nhấc lên được, cô ta chỉ có thể đứng ở chỗ cũ trơ mắt nhìn Trịnh Huy lại gần, trong lòng run rẩy không ngừng.
Đúng vào lúc này, một bóng dáng đột nhiên từ trên trời rơi xuống, vững vàng đứng trước người Chu Nhã.
Cách xuất hiện của người đó rất thần kỳ, nhưng hình tượng của người đó lại cực kỳ luộm thuộm, đầu tóc rối bời, quần áo nhăn nhúm, trông có vẻ giống như một người lang thang.
Trịnh Huy giật mình vì người đột nhiên xuất hiện từ trên trời này, sau khi bình tĩnh lại, hắn lên tiếng hỏi: “Con mẹ nói, mày chui ra từ đâu vậy?”
“Anh Huy, chính là anh ta, anh ta chính là Ngô Bách Tuế, anh mau giúp tôi xử lý anh ta đi.” Hạ Tử Hiên vừa nhìn thấy Ngô Bách Tuế liền lập túc bước đến và hét lên.
Đúng vậy, người lang thang từ trên trời rơi xuống này chính là Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế bị sốc mạnh mẽ vì chuyện của Hạ Mạt Hàn, cả đêm hôm qua anh đều ở trên mái nhà cấp bốn, cho dù gió thổi mưa rơi anh cũng không quan tâm.
Bây giờ Ngô Bách Tuế không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, anh chỉ đang đợi tin tức của Hạ Mạt Hàn. Nhưng đám người Trịnh Huy lại cứ làm ầm ĩ lên, điên cuồng đập phá, làm Ngô Bách Tuế cực kỳ buồn bực, lúc này anh mới nảy từ trên mái nhà xuống.
Ngô Bách Tuế nhìn Trịnh Huy rồi lạnh nhạt nói: “Chúng mày ồn ào quá đấy, nhanh chóng cút ra ngoài cho tao.”
Trịnh Huy nghe thấy liền bất giác sửng sốt, Ngô Bách Tuế hoàn toàn không coi hắn và các anh em của hắn ra gì, Ngô Bách Tuế ngông cuồng quá rồi, Trịnh Huy rất bất lực nói một câu: “Xem ra mày đúng là một thằng ngốc.”
Nói xong, hắn chỉ tay về phía Ngô Bách Tuế và lớn tiếng ra lệnh: “Các anh em ra đây, giết chết thằng ngốc này cho tôi.”
Những người đang đập phá ở trong phòng ngay lập tức tập hợp lại, ba mươi mấy người cùng lúc xông về phía Ngô Bách Tuế.
Bốp bốp bốp!
Ngô Bách Tuế đứng ở chỗ cũ không hề nhúc nhích, ai lại gần anh, anh liền bắt lấy người đó và ném ra bên ngoài tường.
Tường vây của căn nhà này ít nhất phải cao hơn một mét, nhưng Ngô Bách Tuế lại nhẹ nhàng ném một người đàn ông cao to nặng hơn 50 cân ra ngoài giống như ném một hòn đá.
Ba mươi mấy người liên tiếp bị Ngô Bách Tuế ném ra bên ngoài nhà, ngã nhào xuống dưới đất, đầu chảy máu, thảm thiết kêu lên.
Chưa đến một phút sau, toàn bộ ba mươi mấy người đều bị hạ gục.
Hạ Tử Hiên và Trịnh Huy đều bị dọa đến mức đờ người ra, họ cảm thấy giống như đang xem một bộ phim viễn tưởng, Ngô Bách Tuế đâu phải là người mà là một con quái vật đáng sợ.
Khi hai người họ còn đang sửng sốt, Ngô Bách Tuế đã đột ngột xuất hiện trước mắt họ, một tay anh nắm một người, tùy ý ném đi.
Ngay lập tức cơ thể của Hạ Tử Hiên và Trịnh Huy bay trong không trung, tạo thành hai đường parabol hoàn hảo, cuối cùng rơi bịch xuống bức tường bên ngoài nhà.
Ba người Chương Hồng Mai, Chu Văn, Chu Nhã ở trong sân đã hóa thành ba bức tượng đá, bọn họ trố mắt đứng nhìn với dáng vẻ cứng đờ, biểu cảm sợ hãi.