Bức tranh vẽ người của Ngô Bách Tuế thật sự đã đạt tới trình độ cao nhất.
Hạ Mạt Hàn trong tranh hệt như thần tiên, thần thái và điệu bộ của cô vô cùng quyến rũ. Dường như chỉ cần là đàn ông thôi thì đều sẽ bị Hạ Mạt Hàn trong tranh hấp dẫn. Còn phụ nữ thì chắc chắn phải ôm lòng ngưỡng mộ.
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều nhìn chằm chằm bức tranh, thật sự không thể dời nổi tầm nhìn, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
Hạ Mạt Hàn lại càng xúc động hơn, cô đã hoàn toàn cảm thấy kinh ngạc trước bức tranh này. Cô gái trong tranh xinh đẹp động lòng người, siêu phàm thoát tục, nhưng ánh mắt trong veo của cô lại thoáng có cảm giác đau buồn.
Sự đau buồn sâu trong đáy mắt cô khiến bức tranh này mang theo một sắc thái khác biệt, có cảm giác chỉ cần tiếp cận được với ánh mắt cô là có thể chạm đến nội tâm cô.
Hạ Mạt Hàn biết rõ người vẽ bức tranh này có tài quan sát rất xuất sắc, anh đã khắc họa đầy đủ tâm trạng của mình vào tranh, đến nỗi âu sầu bị cô che giấu kỹ càng cũng đã bị anh lần ra được.
Trước đó, Hạ Mạt Hàn thật sự không thể hiểu hết tại sao nhiều người lại hâm mộ chạy theo, lại sùng bái một họa sĩ như vậy, cũng không hiểu tại sao một bức tranh lại có thể được bán với cái giá hơn trăm triệu.
Mà hiện giờ, dường như Hạ Mạt Hàn đã hiểu được đôi phần. Quả thật là sự say mê và sức hấp dẫn của họa sĩ khi vẽ tranh khá lớn, những thứ được thể hiện qua tác phẩm cũng đủ để khiến lòng người rung động. Bức tranh vẽ chính Hạ Mạt Hàn đã chạm thật sâu vào trái tim cô, cô bắt đầu cảm thấy kính nể người đàn ông che mặt bí ẩn này rồi.
Ngô Bách Tuế không để tâm tới sự thán phục và ca ngợi của mọi người. Sau khi hoàn thành bức tranh, anh cúi đầu lẳng lặng thưởng thức tác phẩm của mình. Thưởng thức được một lúc, anh nhìn chằm chằm người trong tranh, khoan thai cất lời: “Về sau bức họa này sẽ có tên là “Người đẹp áo lam”!”
Ngô Bách Tuế thuận miệng thốt lời, đặt cho bức tuyệt tác này một cái tên hoàn toàn mới: Bức tranh “Người đẹp áo lam”.
Bức tranh “Người đẹp áo lam” đã thành danh như vậy đấy.
“Xem ra cậu ấy đúng là Nhất Bạch Sơn Tịch rồi!” Đậu Ngọc Thụ đứng cạnh nhìn Ngô Bách Tuế bí hiểm khó lường, run giọng cất lời.
“Đúng vậy, chắc chắn là cậu ấy rồi.” Các hội trưởng của Hiệp hội Mỹ thuật lũ lượt đáp lời.
Trong cơn rung động, những người dưới sân khấu vẫn đã ý thức được có lẽ người đàn ông che mặt bí ẩn này mới chính là Nhất Bạch Sơn Tịch hàng thật giá thật. So với anh thì lão già trông lại ảm đạm mờ nhạt, so với bức “Người đẹp áo lam” mới ra đời thì “Mãnh hổ sổ lồng” mà lão già kia vẽ nên quá chênh lệch, không thể so sánh được với nhau!
Giờ phút này đây, ánh mắt mọi người nhìn Ngô Bách Tuế đều đã thay đổi.
“Tôi không phục, không thể chỉ vì anh ta vẽ được một bức tranh đẹp mà có thể chứng minh anh ta là Nhất Bạch Sơn Tịch?” Hạ Tử Nhiên không thể bị chấn động bởi bức tranh “Mỹ nhân áo lam” như mọi người, mà cô ta còn cảm thấy ghét bỏ và phẫn nộ, chỉ vì người trong tranh chính là Hạ Mạt Hàn. Hạ Tử Nhiên bị Hạ Mạt Hàn cướp mất sân khấu, cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu, những người khác khẳng định người đàn ông che mặt là Nhất Bạch Sơn Tịch, cô ta lại càng khó chịu hơn. Nếu người này là Nhất Bạch Sơn Tịch thật thì chẳng phải bức “Mãnh hổ sổ lồng” của cô ta là giả sao? Sự vinh dự và hào quang của cô ta cũng sẽ hóa thành bong bóng xà phòng sao?
Chắc chắn Hạ Tử Nhiên sẽ không chấp nhận sự thật này, vậy nên cô ta vẫn tiếp tục kiên định ủng hộ lão già, cho rằng lão già mới chính là Nhất Bạch Sơn Tịch.
Đậu Ngọc Thụ nhìn Hạ Tử Nhiên, lạnh giọng: “Cháu mở to mắt ra mà xem bức tranh “Người đẹp áo lam” này đi, đến cả bức “Rồng bay ngang trời” cũng không thể bì được với đẳng cấp siêu việt của “Người đẹp áo lam”, cậu ấy chỉ dùng vỏn vẹn tám phút để vẽ ra một kiệt tác như vậy, tại sao một nhân tài kiệt xuất giới hội họa như cậu ấy lại phải giả mạo làm Nhất Bạch Sơn Tịch?”
Hạ Tử Nhiên bị căn vặn đến nghẹn họng. Đối với Hạ Tử Nhiên, Đậu Ngọc Thụ là một tiền bối đức cao vọng trọng, là người mà cô phải xem trọng kính nể, vậy nên dù lòng cô ta cảm thấy rất không phục nhưng Hạ Tử Nhiên cũng không dám phản bác Đậu Ngọc Thụ.
Nhưng Hạ Tử Hiên lại không để tâm được tới vậy, cậu ta đường hoàng cất lời: “Dù bức tranh này của anh ta xuất sắc, có thực lực mạnh thì cũng không thể chứng minh anh ta là Nhất Bạch Sơn Tịch!”
Đậu Ngọc Thụ sầm mặt: “Tôi dám chắc chắn cậu ấy là Nhất Bạch Sơn Tịch, không chỉ bởi vì bức “Người đẹp áo lam” có chất lượng rất tốt, mà còn vì phong cách hội họa của cậu ấy nữa. Những người quan tâm tới Nhất Bạch Sơn Tịch chắc cũng phải biết rõ, mỗi bức họa của Nhất Bạch Sơn Tịch đều mang theo phong cách đặc trưng của vị họa sĩ này. Mà bức “Người đẹp áo lam” dù có chất lượng vượt trội hơn cả tác phẩm trước đó là “Rồng bay ngang trời” nhưng phong cách độc nhất vô nhị của Nhất Bạch Sơn Tịch lại được thể hiện trọn vẹn trên bức tranh. Một bức tranh vẽ người đẹp cũng có thể mang theo khí thế hào hùng, trừ Nhất Bạch Sơn Tịch ra thì không ai có thể vẽ được những thứ như vậy.”
Lời của Đậu Ngọc Thụ đã đánh thức rất nhiều người ở đây, những người thật sự am hiểu về hội họa cũng biết mỗi họa sĩ đều có phong cách trường phải riêng, còn Nhất Bạch Sơn Tịch thì lại càng khác biệt so với mọi người, phong cách của anh cực kỳ độc đáo, tất cả các tác phẩm của anh đều gây chấn động cả giới tranh chữ, cũng vì mỗi bức tranh đều mang đậm phong cách cá nhân nên không một ai có thể bắt chước được. Nếu người khác giỏi mô phỏng theo các bậc thầy thì đó cũng chỉ là vẽ theo lối rập khuôn, vẽ phỏng y hệt theo các bức tranh trước của Nhất Bạch Sơn Tịch, tạo ra một món hàng giả, nhưng để vẽ ra một tác phẩm hoàn toàn mới thì e chỉ mình Nhất Bạch Sơn Tịch mới có thể vẽ nên phong cách đặc biệt của mình.
Lần này, lòng mọi người càng chắc chắn Ngô Bách Tuế chính là Nhất Bạch Sơn Tịch thật sự.
“Ông thì hiểu cái quái gì!” Lão già giả danh bất bình đứng lên, lầm bầm với Đậu Ngọc Thụ.
Dù lòng Đậu Ngọc Thụ đã chắc chắn Ngô Bách Tuế chính là Nhất Bạch Sơn Tịch, nhưng ông ấy cũng không dám cư xử quá thô lỗ với lão già, dù gì sự thật vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng, hơn nữa, dù Lão già là Nhất Bạch Sơn Tịch giả thì ông ta cũng vẫn là một bậc thầy chép tranh, bức tranh ông ta mô phỏng theo đúng thực là giống như thật.
Vậy nên Đậu Ngọc Thụ không hề cư xử thô lỗ với lão già mà chỉ hỏi: “Ông có muốn nói gì?”
Lão già giận điên người, ngang ngược nói với Đậu Ngọc Thụ: “Cái lão già vớ vẩn này, ông không hiểu gì thì đứng có nói linh tinh, rõ ràng tên nhóc kia đang bắt chước phong cách của tôi, cậu ta không dám vẽ những bức tranh trước kia của tôi, sợ mô phỏng không giống nên mới vẽ bừa ra một bức khác, nhưng phong cách thì vẫn na ná như phong cách của tôi. Còn tôi thì lại có thể vẽ được ra tác phẩm giống hệt như tác phẩm cũ, như vậy không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Tôi mới chính là Nhất Bạch Sơn Tịch.”
Đậu Ngọc Thụ cảm thấy Lão già đang cả vú lấp miệng em, có người có thể chép tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch, nhưng phong cách độc đáo của anh không phải ai cũng có thể tùy tiện bắt chước, rõ ràng lão già đang ngụy biện. Nhưng Đậu Ngọc Thụ vẫn giữ thái độ cũ, tiếp tục hỏi lão già: “Nếu cậu ấy đã có khả năng như vậy thì sao phải bắt chước phong cách của Nhất Bạch Sơn Tịch? Sao phải giả làm Nhất Bạch Sơn Tịch?”
Lão già nguýt dài, nói: “Làm sao mà tôi biết được, ông đi mà hỏi cậu ta đi?”
Lúc này lão già hệt như một tên lưu manh vô lại.
“Đến giờ mà ông vẫn còn già mồm sao?” Ngô Bách Tuế đứng dậy, lạnh giọng cất tiếng hỏi lão già.
Lão già ngửa mặt nhìn Ngô Bách Tuế, nói với vẻ không phục: “Tôi thấy tranh của cậu trông cũng khá được, sao cậu phải giả mạo tôi, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với cậu?”
Vẻ mặt của lão già rất oan ức, như thể mình là người bị hại lớn nhất.
Ngô Bách Tuế lẳng lặng nói với lão già: “Khả năng chép tranh của ông rất tốt, việc ông có thể chép ra một bức tranh trong một khoảng thời gian ngắn chứng tỏ ông rất có bản lĩnh, nhưng sao ông không dùng bản lĩnh để đi theo con đường đúng đắn mà lại theo hướng bất chính, lừa gạt người khác?”
Lão già vẫn ngoan cố không chịu thừa nhận: “Ai chép tranh cơ, đây toàn là sáng tác của chính tôi, tôi chính là Nhất Bạch Sơn Tịch, tôi nói cho cậu biết, đừng có mà ăn nói linh tinh, cẩn thận tôi kiện cậu tội phỉ báng đấy.”
“Nếu ông đã bảo ông là Nhất Bạch Sơn Tịch thì xin ông hãy nhìn xem bức tranh này của tôi có phải là hàng thật không.” Có một ông sếp bụng phệ đứng dậy, mở bức tranh trong tay mình ra.
Tức khắc, bức “Mãnh hổ sổ lồng” đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngay sau đó, lại có năm người đứng dậy, bọn họ lần lượt lấy bức “Mãnh hổ sổ lồng” mà mình sưu tầm ra, yêu cầu lão già giúp họ giám định thật giả.
Thật ra hôm nay những người này cố tình mang bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng” của mình tới cũng vì mục đích giống như Hạ Tử Nhiên, họ đều muốn ra vẻ trước mặt Nhất Bạch Sơn Tịch, nào ngờ Hạ Tử Nhiên lại đưa bức tranh này ra trước mặt mọi người ngay từ đầu, khiến cho những người này ngại không dám mang tranh của mình ra, dù sao thì đụng hàng tranh còn khiến người ta cảm thấy lúng túng hơn cả đụng hàng quần áo.
Đụng hàng tranh vẽ có nghĩa tranh của mình có thể là hàng giả, vì trong giới mỹ thuật, bất cứ bức tranh nào cũng là độc nhất vô nhị, một khi có hai bức họa y hệt nhau xuất hiện tại cùng một địa điểm thì chắc chắn sẽ có một thật một giả, không ai dám chắc chắn bức của mình là thật, cũng ngại không muốn lấy ra. Nhưng hiện giờ, lão già bị nghi ngờ chất vấn mà vẫn cố chấp không chịu nhận mình là đồ giả mạo, khiến bọn họ cũng không kiềm chế được, bèn chẳng khách sáo nữa mà lần lượt đưa bức “Mãnh hổ sổ lồng” của mình ra.
“Trời ạ, sao lại có nhiều bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng” thế này?”
“Đúng đấy, hơn nữa mấy bức “Mãnh hổ sổ lồng” này đều y hệt như bức của Hạ tiểu thư!”
“Đúng vậy, hệt như được phục chế lại vậy, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Xem ra bức “Mãnh hổ sổ lồng” đúng là hàng giả được mô phỏng lại rồi!”
Tất cả mọi người xôn xao náo động, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc trước một loạt những bức “Mãnh hổ sổ lồng”. Không ai ngờ lại có nhiều món hàng giả giống hệt nhau như vậy tràn vào thị trường. Lần này, ánh mắt mọi người nhìn lão già đều trở nên khác lạ. Trong mắt mọi người, lão già đã biến thành một tên quái đản.
Giờ Hạ Tử Nhiên cũng chỉ hận không thể bốc hơi ngay lập tức. Cô ta quá xấu hổ, bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng” mà cô ta coi như châu báu lại có một dàn anh chị em song sinh, cô ta có gà mờ hơn nữa thì cũng có thể thấy những bức tranh này hoàn toàn không có điểm gì khác nhau, cũng có nghĩa bức của cô ta chắc chắn là hàng giả. Sự thật này khiến Hạ Tử Nhiên như bị sét đánh, cô ta chỉ thấy trời đất quay cuồng, giận tới độ muốn ngất xỉu.
Đến cả Thái Hâm Lỗi cũng phải biến sắc, giờ anh ta đã mất sạch thể diện, trước đó anh ta nổi trội bao nhiêu thì hiện giờ lại xấu hổ bấy nhiêu. Cả thế giới đều biết bức tranh này là do anh ta tặng cho Hạ Tử Nhiên. Nhưng tranh đã thành hàng giả, anh ta cũng biến thành trò cười, về sau làm sao anh ta có thể ngóc đầu trước mặt người khác được?
“Xin ông hãy cho mọi người một lời giải thích đi?” Đậu Ngọc Thụ nhìn lão già, cất giọng điệu nghiêm nghị.
Hiển nhiên là tình hình này nằm ngoài dự liệu của lão già, nhưng ông ta là kẻ lọc lõi già đời, sao có thể chịu thua như vậy. Ông ta vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đối mặt với mọi người, trả lời một cách hùng hồn: “Nếu đã vậy thì tôi cũng không lừa gạt mọi người nữa, vì thiếu tiền nên tôi đã vẽ tổng cộng mười bức “Mãnh hổ sổ lồng”, tất cả những bức tranh trên tay các vị đều là hàng thật, xin hãy yên tâm cất giữ những bức tranh này!”
Lão già không hề hoảng hốt chút nào, ông ta là con người rất kiên trì, ngang bướng, tự coi mình là Nhất Bạch Sơn Tịch, ông ta sẽ không bao giờ chịu thừa nhận mình là tên lừa đảo.
Chỉ là mọi người đều không phải lũ ngốc, dù có ngốc thì giờ cũng đã biết lão già này là đồ giả mạo, là một tên lừa gạt từ đầu tới chân.
Nhìn lại Ngô Bách Tuế, anh chỉ dùng tám phút để vẽ nên bức tranh “Người đẹp áo lam”, bức tranh này không chỉ xuất chúng mà quan trọng nhất là nó còn mang đậm phong cách của Nhất Bạch Sơn Tịch, phong cách này không phải thứ có thể bắt chước được, người có tài năng như vậy sẽ khinh thường không làm những chuyện như chép tranh, lại càng không mạo danh là Nhất Bạch Sơn Tịch. Vì vậy, chắc chắn anh chính là Nhất Bạch Sơn Tịch.
Hiện giờ vị thế của Ngô Bách Tuế và lão già trong lòng mọi người đã thành một trời một vực rồi.
Mọi người đều cạn lời với những gì mà lão già nói, thậm chí còn khinh thường không buồn buông lời châm chọc với ông ta mà chỉ cùng thổn thức.
Lão già thấy tình hình không ổn bèn lập tức cầm bức “Rồng bay ngang trời” của mình lên, chạy tới trước mặt Thái Hâm Lỗi, nói: “Ban nãy cậu ra giá một trăm hai mươi triệu để mua bức tranh của tôi, giờ chúng ta giao dịch đi, cậu định chuyển tiền thế nào?”
Thái Hâm Lỗi vốn đã bừng bừng lửa giận, xấu hổ không để đâu cho hết, giờ lão già lại còn mặt mũi để lừa anh ta. Vẻ mặt anh ta trở nên vô cùng khó coi, anh ta lạnh lùng trừng mắt nhìn lão già, nghiến răng: “Tôi không lấy bức tranh này nữa.”
Lão già bất mãn: “Sao có thể không lấy được chứ, chúng ta đều là người có thể diện mà, làm gì cũng phải để ý tới uy tín chứ, cậu đã đấu giá bức tranh này trước mặt bao nhiêu người, không thể giở trò chơi xấu được!”
Thái Hâm Lỗi thật sự không muốn nhiều lời cùng tên lừa đảo vô liêm sỉ này, giọng điệu của anh ta trở nên nặng nề hơn, Thái Hâm Lỗi nghiêm giọng: “Tôi bảo tôi không lấy nữa, ông không nghe thấy sao?”
Lão già bĩu môi, nhưng ông ta vẫn chưa nản lòng, thấy không thuyết phục được Thái Hâm Lỗi, ông ta lại nói với Hạ Tử Nhiên ngồi cạnh anh ta: “Cô gái à, ban nãy cô nói cô là người hâm mộ của tôi, tôi thấy rất vui mừng, vì nể mặt cô là người hâm mộ trung thành của tôi nên tôi sẽ giảm giá một nửa cho cô, tôi sẽ bán cho cô bức “Rồng bay ngang trời” này với giá sáu mươi triệu, thế nào, cô thấy tôi tử tế chứ?”
Lão già càng không biết xấu hổ lại càng chứng minh rõ ông ta là một tên lừa đảo.
Hạ Tử Nhiên không ngờ mình sẽ bị một tên vô liêm sỉ như vậy lừa gạt. Thậm chí cô ta còn đắc tội với Nhất Bạch Sơn Tịch thật sự vì ông ta. Cô ta thật sự quá phiền muộn, không buồn do dự mà thét lên ngay với lão già: “Ông cút đi cho tôi!”
Hét xong, Hạ Tử Nhiên lập tức chạy lên sâu khấu. Vừa bước lên cô ta đã đẩy Hạ Mạt Hàn ra ngay rồi cúi người xin lỗi Ngô Bách Tuế chân thành: “Đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch, thật sự xin lỗi anh, ban nãy tôi bị lão già bỉ ổi kia lừa gạt, đã xúc phạm anh, tôi thật sự là người hâm mộ trung thành của anh, anh chính là tấm gương của tôi, mấy năm nay tôi luôn học tập noi theo anh.”
Vì quá căng thẳng và kích động nên Hạ Tử Nhiên nói năng không mấy mạch lạc. Cô ta thật sự muốn thay đổi hình tượng của mình trong lòng đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch, mong đại sư có thể quên đi chuyện không vui khi trước để tiếp nhận mình lại một lần nữa.
Ngô Bách Tuế nhìn Hạ Tử Nhiên, dửng dưng đáp một tiếng: “Ồ.”
Hạ Tử Nhiên nghe xong nhẹ lòng, cô ta nghĩ đại sư đã tha lỗi cho mình rồi nên lập tức thốt ngay: “Đại sư, anh có thể vẽ cho tôi một bức tranh không? Anh muốn tôi tạo dáng thế nào cũng được, tôi còn có thể trả tiền cho anh nữa.”
Ngô Bách Tuế không buồn suy nghĩ: “Không được.”
Hai chữ này đã đâm thẳng vào tim Hạ Tử Nhiên, nhưng cô ta không hề nản lòng mà tiếp tục nói: “Tại sao vậy, tại sao người như chị ta thì được, nhan sắc của tôi cũng đâu kém chị ta? Tại sao tôi lại không được?”
Trong lúc cất lời, Hạ Tử Nhiên còn đưa tay chỉ Hạ Mạt Hàn đứng cạnh, biết người đàn ông che mặt thật sự là Nhất Bạch Sơn Tịch, Hạ Tử Nhiên vô cùng ghen tỵ với Hạ Mạt Hàn, Hạ Mạt Hàn có thể xuất hiện trên bức tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch, đây là chuyện mà Hạ Tử Nhiên có mơ cũng không dám mơ. Nhưng giờ đây Hạ Mạt Hàn có thể làm được điều này thì Hạ Tử Nhiên cũng chắc chắn phải tranh giành bằng được.
Nghe xong, ánh mắt của Ngô Bách Tuế thoáng thay đổi, anh lẳng lặng rời khỏi ghế ngồi, bước tới trước mặt Hạ Tử Nhiên, lạnh lùng thốt từng chữ: “Vì cô không xứng.”
———————–