Người đàn ông này tràn đầy khí phách, chân bước đường hoàng, vẻ mặt ngạo nghễ, mắt nhìn thằng, bước trên lối đi mà những người đeo kính đen đã chuẩn bị sẵn, mặc cho mọi người tùy ý đánh giá, bàn tán xôn xao.
“Đây chính là đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch ư?”
“Chắc là vậy rồi, trừ ông ấy ra còn ai có thể có những đặc quyền này, cậu nhìn xem có bao nhiêu vệ sĩ.”
“Trông dáng vẻ tự tin ngút trời thế kia, quả thật có phong độ của một bậc thầy.”
“Bậc thầy nghệ thuật chân chính đều phóng khoáng tùy ý, không trọng ngoại hình, không nghi ngờ gì nữa, tôi cảm thấy đó chắc chắn là đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch rồi.”
Đám đông tại đó âm thầm phấn khích, nhỏ giọng bàn tán.
Trong tiếng bàn tán, người đàn ông bước lên sân khấu của triển lãm, ông ta đứng trên sân khấu hướng về phía người tham dự, cao ngạo nói: “Chào mọi người, tôi là Nhất Bạch Sơn Tịch.”
Rào rào!
Một câu nói, cả triển lãm bùng nổ.
Tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay, tiếng vỗ tay náo động mà nhiệt liệt, chấn động cả không gian.
Thậm chí có vài người còn không kìm được mà lớn tiếng hét: “Đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch, tôi yêu ông.”
Không khí trong nháy mắt đã sôi sục.
Nhất Bạch Sơn Tịch trên sân khấu ung dung hưởng thụ sự hoan nghênh nồng nhiệt của đám đông, phong thái của ông ta tuy ngạo mạn nhưng dáng vẻ lại trông rất bình thường. Ông ta là một người đàn ông hơn 50 tuổi, da ngăm đen và nhăn nheo, cặp mắt của ông ta cực kì nhỏ, tóc xoăn nhẹ tự nhiên, thân hình vừa thấp vừa gầy, cao không tới 1m60, nặng không đến 50kg, ông ta mặc một bộ đồ bằng vải thô, áo lẫn quần đều dài thượt khiến cả người ông ta gần như chìm trong bộ trang phục của mình.
Kiểu người vậy đi trên đường có lẽ sẽ bị mọi người xem như một gã hề, nhưng lúc này, khi đứng trên sân khấu của phòng triển lãm, ông ta lại trở thành một tượng đài mà người người ngưỡng mộ, bởi vì ông ta chính là danh họa thiên tài nổi tiếng Nhất Bạch Sơn Tịch. Chỉ riêng cái danh hiệu này thôi cũng đủ để đem lại cho ông ta vinh quang rạng rỡ.
“Cuối cùng cũng được nhìn thấy Nhất Bạch Sơn Tịch rồi, chao ơi, đẹp trai quá đi.” Trần Vũ Hàm đứng trong đám đông nhìn chằm chằm Nhất Bạch Sơn Tịch trên sân khấu với đôi mắt sáng rực, dáng vẻ rất kích động.
Hạ Mạt Hàn nghe vậy cũng cạn lời, cô không nhịn được phải hỏi ngược lại: “Đẹp trai ở chỗ nào?” Trong mắt Hạ Mạt Hàn, “đẹp trai” hoàn toàn không phải là một từ dành cho người đàn ông trên sân khấu kia, nếu đặt giữa mọi người sẽ thấy ông ta xấu đến thậm tệ, không hiểu mắt nhìn của Trần Vũ Hàm có vấn đề gì.
Trần Vũ Hàm nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch không chớp mắt, đáp: “Cậu không hiểu đâu, tớ đang nói đến khí chất, là khí chất nghệ thuật đó.”
Hạ Mạt Hàn bĩu môi, thật hết nói nổi.
“Hoan ngênh đại sư đã đến Giang Đông, tôi thay mặt Hiệp hội Mỹ thuật Giang Đông cảm ơn ông.” Đậu Ngọc Thu đi tới bên cạnh Nhất Bạch Sơn Tịch, cao giọng nói.
Nhất Bạch Sơn Tịch thuận miệng đáp: “Xin đừng khách sáo như vậy, chẳng qua tôi đã hết tiền tiêu nên tới đây để bán tranh mà thôi.”
Lời lẽ cử chỉ của vị đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch này tự do phóng khoáng đến mức tùy tiện, hoàn toàn không giống với những nhà họa sĩ nổi tiếng khác như Đậu Ngọc Thụ. Thế nhưng chính vì ông ta rất đặc biệt, là một danh họa thiên tài, nên cho dù cử chỉ có tùy tiện đến đâu, lời lẽ có phóng khoáng đến đâu, mọi người đều cảm thấy tính cách này nổi bật hơn người, đây chính là một bậc thầy nghệ thuật trong lòng mọi người.
Đậu Ngọc Thụ không ngờ rằng Nhất Bạch Sơn Tịch lại có tính tình không theo khuôn phép như vậy, ông dừng một chút rồi cười với Nhất Bạch Sơn Tịch: “Đại sư, tôi đã gửi lời chào hỏi đến tất cả mọi người rồi, xin hỏi khi nào ông muốn khai mạc?”
Nhất Bạch Sơn Tịch nói không chút do dự: “Bây giờ bắt đầu luôn thôi, lát nữa tôi còn phải đi ngâm chân thư giãn nữa!”
Dứt lời, Nhất Bạch Sơn Tịch liền kêu lên: “Đem bức vẽ của tôi lên đây.”
Hai nữ nhân viên xinh đẹp chân bước nhỏ nhẹ, tay cầm bức họa, lập tức đi lên sân khấu.
“Mở ra.” Nhất Bạch Sơn Tịch hô lớn.
Hai nữ nhân viên từ từ mở bức vẽ ra trước mặt mọi người.
Một bức họa “Rồng bay ngang trời” khí thế cuồn cuộn hiện ra trước mắt đám đông.
Các tác phẩm của Nhất Bạch Sơn Tịch tuy rất ít, nhưng tác phẩm nào cũng cực kì nổi tiếng, mà trong đó nổi danh nhất chính là bức tranh “Rồng bay ngang trời.”
Trong tranh là một con rồng đang bay xuyên qua làn mây, ngao du trên nền trời, quang cảnh núi sông mê hoặc lòng người, không một ngòi bút nào có thể lột tả hết khí thế dũng mãnh của con rồng đó, bức tranh có khả năng lay động người xem một cách tuyệt đỉnh.
Bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng” khi so sánh với “Rồng bay ngang trời” lại trở thành một trò trẻ con.
Bức họa này là một tuyệt tác kinh điển, không cần nói cũng biết nó chính là bức vẽ đáng để sưu tầm nhất trong các tác phẩm của Nhất Bạch Sơn Tịch.
Thế nhưng cho đến nay, bức vẽ này chỉ được lưu truyền trên mạng, mọi người cũng mới chỉ nhìn thấy hình mô phỏng, rất ít người được tận mắt xem bức tranh gốc, mọi người đều tò mò không biết rốt cuộc ai là người đang nắm giữ một bức vẽ hiếm có như vậy. Không ngờ rằng, bức tranh quý giá mà người người mong đợi này lại nằm trong tay của chính Nhất Bạch Sơn Tịch.
“Con rồng bay trông thật hùng dũng, bức họa này thật sự rất tuyệt vời.”
“Thật không ngờ rằng lúc tôi còn sống còn có thể tận mắt nhìn thấy “Rồng bay ngang trời”.”
“Đúng vậy, chỉ có một bậc thầy như Nhất Bạch Sơn Tịch mới có thể vẽ nên một bức tranh khí thế ngút trời như vậy.”
“Tôi quá bội phục ông ấy.”
Cả khán phòng triển lãm tràn ngập tiếng xuýt xoa khen ngợi, mọi người đều bị “Rồng bay ngang trời” hút hồn, bị Nhất Bạch Sơn Tịch mê hoặc.
Nhất Bạch Sơn Tịch trên sân khấu thỏa mãn tận hưởng những lời tán dương của mọi người, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Tôi đã gác bút từ lâu, đây là bức vẽ cuối cùng của tôi trước khi gác bút, cho tới giờ tôi vẫn còn nhớ như in từng chi tiết lúc vẽ bức tranh này và tâm trạng cảm xúc của tôi khi đó. Nói thật là tôi đã dốc hết tâm huyết cho bức vẽ này, bây giờ nếu không phải do tài chính eo hẹp, tôi chắc chắn sẽ không đem ra bán, bức tranh này là đại diện cho cả cuộc đời của tôi, giá trị của nó không thể đong đếm bằng tiền bạc, do vậy giá khởi điểm của nó là con số không, mọi người hãy đấu giá dựa trên sự đánh giá của chính mình!”
“Tôi trả giá một triệu.” Nhất Bạch Sơn Tịch vừa dứt lời, có người đã không đợi được mà hét lên.
“Hai triệu.” Có người tăng giá.
“Ba triệu.” Lại một người nữa tiếp tục nâng giá lên.
“Hâm Lỗi, bức tranh “Rồng bay ngang trời” này là bức vẽ mà em yêu thích nhất, anh giúp em giành lấy nó được không?” Hạ Tử Nhiên làm nũng với Thái Hâm Lỗi.
Thái Hâm Lỗi cũng được coi là một người tài, thành danh từ rất sớm, trước giờ anh ta luôn giữ sở thích sưu tập đồ cổ và tranh vẽ, bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng” trước đây là do anh ta nhờ người mua hộ để sưu tập, anh ta lại càng coi trọng hơn bức tranh “Rồng bay ngang trời” này, bản thân anh ta cũng muốn có được nó, do vậy không hề do dự mà hét lên: “Năm triệu.”
“Sáu triệu.”
“Bảy triệu.”
“Tám triệu.”
“Chín triệu.”
Thái Hâm Lỗi lại hét giá lần nữa: “Mười triệu.”
“Mười một triệu.”
“Mười hai triệu.”
“Mười ba triệu.”
“Mười bốn triệu.”
Phần lớn người ở đây đều là những kẻ đam mê hội họa, trong đó có rất nhiều ông chủ giàu có, bọn họ đều vô cùng coi trọng giá trị của bức tranh “Rồng bay ngang trời”, đặc biệt sau khi biết được đây là tác phẩm mà Nhất Bạch Sơn Tịch đã dốc hết tâm huyết để vẽ, mọi người lại càng muốn bỏ tiền cho nó.
Không khí buổi đấu giá nóng như lửa đốt, dường như mọi người đều coi tiền như rơm rạ, trả giá tăng giá một cách kịch liệt.
Thái Hâm Lỗi hét giá hai lần liền tức giận không trả giá nữa.
Hạ Tử Nhiên bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Hâm Lỗi, sao anh không trả giá nữa?”
Thái Hâm Lỗi lạnh nhạt đáp: “Ở đây toàn là người hâm mộ Nhất Bạch Sơn Tịch, ai cũng nhất định muốn có được bức tranh này, trước mắt cứ để bọn họ ra giá đi.” Là người thừa kế của nhà họ Thái, Thái Hâm Lỗi trước giờ chưa từng thiếu tiền, cho đến nay cũng không hề thiếu, lần này anh ta muốn lấy được bức tranh “Rồng bay ngang trời” không chỉ vì Hạ Tử Nhiên mà còn vì thể diện của chính mình.
Ở thành phố Tây Nguyên, anh ta không thể nào thua trước kẻ khác.
“Hai mươi triệu.”
“Hai mươi mốt triệu.”
“Hai mươi hai triệu.”
“Hai mươi ba triệu.”
Vài ông chủ trả giá đến mù quáng, bọn họ dường như đã không còn quan tâm giá trị của bức tranh là bao nhiêu mà chỉ để ý đến thể hiện của mình. Quan trọng hơn nữa, Nhất Bạch Sơn Tịch vốn không công khai xuất hiện hôm nay lại đích thân tới đây, mọi người đều muốn thể hiện bản thân trước mặt ông ta. Do đó giá tiền của “Rồng bay ngang trời” tăng chóng mặt.
“Tranh của ông ta vẽ sao lại có trị giá lớn đến vậy chứ?” Hạ Mạt Hàn kinh ngạc nhìn mọi người điên cuồng nâng giá, cô không nhịn được mà hỏi Trần Vũ Hàm.
Trần Vũ Hàm giải thích: “Cậu không hiểu đâu, có rất nhiều người yêu tranh là những kẻ giàu có, bọn họ đều ưa thích sưu tập, mà bức vẽ này lại là tác phẩm gác bút của Nhất Bạch Sơn Tịch, mọi người đương nhiên muốn có được nó rồi.”
Thông thường, sau khi người họa sĩ đã qua đời, những tác phẩm của họ mới có giá trị cao. Còn Nhất Bạch Sơn Tịch dù vẫn còn sống, nhưng tác phẩm của ông ta không nhiều, hơn nữa đã gác bút, cho đến đối với mọi người bức tranh này sau này sẽ trở thành tuyệt tác, khiến người ta không khỏi đổ xô vào.
“Chị nhìn xem, các tác phẩm của đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch được đón nhận nồng nhiệt như thế nào, một bức vẽ đáng giá ngàn vàng, trước đây tên khờ Ngô Bách Tuế kia lại không biết xấu hổ mà mạo danh Nhất Bạch Sơn Tịch, thật là đáng cười.” Hạ Tử Nhiên thấy số tiền đấu giá tăng vọt, không nhịn nổi mà hướng về phía Hạ Mạt Hàn mỉa mai một câu.
“Đã thấy những họa sĩ như chúng tôi xuất sắc đến mức nào rồi chứ? Giờ cô đã hiểu tôi là người mà cô có với cũng không tới chưa?” Mạnh Văn Thành cũng không kìm được mà nhìn Hạ Mạt Hàn, cao ngạo mở miệng, Nhất Bạch Sơn Tịch như đang tỏa hào quang rạng rỡ khiến gã ta cũng cảm thấy mình thơm lây, càng hếch cao đầu.
“Một trăm triệu.” Trong lúc mọi người đang cạnh tranh kịch liệt, một ông chủ đến từ tỉnh khác đột nhiên trả giá bằng một con số kinh người.
Cả khán phòng nhất thời yên lặng, mọi người không hẹn mà cùng im bặt, con số này rõ ràng đã vượt quá dự tính của mọi người, không ai dám nâng giá lên nữa.
Lúc này Thái Hâm Lỗi bỗng mở miêng nói: “Một trăm hai mươi triệu.”
Thái Hâm Lỗi không ra giá thì thôi, đã ra giá thì con số lập tức vượt lên trên một trăm triệu, nâng lên hẳn hai mươi triệu, không khác gì quăng tiền qua cửa sổ, quả thực làm người ta kinh hãi, hào quang trên người Thái Hâm Lỗi lúc này tỏa ra mạnh mẽ.
“Thật là một số tiền khổng lồ!”
“Còn phải nói, nhà họ Thái là gia tộc cao quý nhất thành phố Tây Nguyên của chúng ta mà!”
“Bản thân Thái công tử là một thanh niên kiệt xuất của thành phố Tây Nguyên chúng ta, chỉ tính riêng tài sản cậu ấy tự kiếm được thôi, chúng ta đã không thể so bì nổi.”
Thái Hâm Lỗi vừa ra giá đã chấm dứt toàn bộ ý định của người khác, ngay cả những ông chủ giàu nứt đố đổ vách cũng không tiếp tục nâng giá nữa, dù sao đối với bọn họ sưu tập tranh cũng chỉ là sở thích, nếu tiếp tục nâng giá chẳng khác nào đốt không một mớ tiền.
Cuối cùng, bức vẽ “Rồng bay ngang trời” rơi vào tay Thái Hâm Lỗi.
Tác phẩm của một họa sĩ còn sống trị giá một trăm hai mươi triệu quả là độc nhất vô nhị trên thế giới, Nhất Bạch Sơn Tịch là một trường hợp đặc biệt!
Trên sân khấu, Nhất Bạch Sơn Tịch nhìn thấy bức tranh này được trả giá một trăm hai mươi triệu liền phấn khởi đến run người, tuy nhiên dù có phấn khích đến đâu thì vẻ mặt ông ta cũng không bộc lộ ra bên ngoài, chỉ nhìn Thái Hâm Lỗi với ánh mắt rực sáng, trịnh trọng nói: “Chàng trai trẻ, xin chúc mừng đã có được bức tranh “Rồng bay ngang trời” này. Cậu quả là có tầm nhìn xa trông rộng, tôi co thể nói cho cậu biết, chỉ chưa đầy một năm, giá trị của bức tranh này sẽ tăng lên gấp mấy lần, cậu đã giành được một gia tài. “
Thái Hâm Lỗi được chính Nhất Bạch Sơn Tịch khen ngợi cũng rất vui, anh ta tự hào nói với Nhất Bạch Sơn Tịch: “Bạn gái của cháu rất thích tranh của ông, dù giá cao đến đâu cháu cũng sẽ mua”.
Những lời này mang theo một áp lực rất lớn, đồng thời cũng khiến Hạ Tử Nhiên nở mày nở mặt.
Hạ Tử Nhiên xúc động đến mức hai mắt đỏ hoe, hai tay run rẩy, lấy bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng” ra trước mặt Nhất Bạch Sơn Tịch, kích động mà nói: “Đại sư, cháu là người hâm mộ trung thành của ông, trong tay cháu còn có bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng” của ông, cháu rất yêu thích những tác phẩm ông vẽ.”
Nhất Bạch Sơn Tịch nhìn bức tranh trong tay Hạ Tử Nhiên, gật đầu đồng ý: “Ừ, đúng vậy, đây đúng là bức tranh của tôi. Cháu rất xuất sắc, đã may mắn có được hai bức tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch.”
Hạ Tử Nhiên được thần tượng của mình là Nhất Bạch Sơn Tịch khen ngợi, cô phấn khích đến đỉnh điểm, cảm thấy đây là khoảnh khắc hạnh phúc và vinh quang nhất trong cuộc đời.
Là anh trai của Hạ Tử Nhiên, Hạ Tử Hiên lúc này cũng thấy vinh dự, mũi kiêu ngạo hếch lên trời, nhìn tất cả mọi người chỉ bằng nửa con măt.
Tất nhiên Thái Hâm Lỗi cũng phỉnh mũi, tỏ ra bộ dạng hoàn mỹ ngời ngời.
Tất cả bọn họ vui sướng lâng lâng như ở trên mây, khiến mọi người có mặt tại đây phải ghen tị.
“Một Nhất Bạch Sơn Tịch giả mạo, hai bức tranh giả mạo, thế mà các người còn tâng bốc lên tận mây xanh, thật là nực cười!” Lúc đám người Hạ Tử Nhiên đang tận hưởng vinh quang tột độ, đột nhiên một giọng nói sắc bén vang vọng khắp không gian.
Ngay sau đó, Ngô Bách Tuế từ từ bước ra khỏi đám đông.
———————–