Ban đầu Nhị Bảo đến nhà họ Triệu cũng chưa quen lắm. Nó lúng ta lúng túng không dám ngồi vào bàn, cứ bê tô cơm ngồi chồm hổm dưới bàn bếp ăn. Sau bị Triệu Bắc Hành mắng cho hai bận rồi dọa đuổi về, nó mới bỏ cái tật xấu này.
Đến tối mẹ Triệu đun một nồi nước lớn, dặn dò Triệu Bắc Hành tắm cho Nhị Bảo. Tết nhất mà nhà họ Vương cũng không dẫn Nhị Bảo đi tắm gội, để cổ thằng bé đóng ghét cả lớp như trục bánh xe.
Lửa rừng rực trong phòng bếp, Bạch Chỉ và Triệu Bắc Hành đổ nước vào trong chậu. Nhị Bảo cởi chiếc áo sơ mi rách rưới ra, đoạn ngồi xổm xuống xối nước lên người. Tính ra thằng nhóc này còn cao hơn Triệu Bắc Hành một chút nên giờ ngồi thành một cục như thế trông cứ như em cún cỡ bự.
Bạch Chỉ xoa dầu gội lên tóc Nhị Bảo rồi bảo: “Em tự gội đi.”
Nhị Bảo ngồi vò tóc, mặt đỏ bừng. Triệu Bắc Hành lấy khăn tắm ra xoa lớp bùn bẩn trên người nó chẳng khác nào đang cà bớt một lớp da.
“Bao lâu rồi cậu không đi tắm đó?” Triệu Bắc Hành giũ chiếc khăn tắm trong tay, chậu nước cũng đục màu theo.
“Lần cuối… là hồi hôm anh dẫn tụi em đi tắm ạ. Sau đó em không tắm thêm lần nào nữa.”
Triệu Bắc Hành nhẩm tính, ra là gần nửa năm không tắm, bảo sao cả người nó dơ hầy.
“Sau này phải đun nước tắm gội, một tháng ít ra cũng đi tắm một lần. Nhớ chưa?”
Nhị Bảo gục gặc nghe theo. Thật ra chuyện này cũng không thể trách nó, từ nhỏ tới giờ số lần Nhị bảo được tắm cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cha mẹ ngó lơ không chăm sóc thành ra thằng bé không hề có khái niệm vệ sinh trong đầu.
“Anh hai ơi.” Nhị Bảo nhắm mắt lại, sau đó đột nhiên ngẩng mái đầu dính đầy bọt xà bông lên nhìn Triệu Bắc Hành.
“Làm sao?’
“Hôm nay em nói xạo.”
“Xạo vụ gì?”
Nhị Bảo lo lắng nắm hai tay lại: “Hồi sáng em bảo vô tình đánh trúng anh hai là xạo á, em cố ý đánh ổng thật.”
Triệu Bắc Hành cười hỏi: “Rồi nói anh nghe coi sao lại đánh ổng?”
Chuyện kể ra cũng phải bắt đầu từ năm ngoái.
Đêm 29 Tết, chị dâu của Nhị Bảo rụt rè mang một chiếc áo len tự đan đến tặng nó. Chiếc áo được đan lại từ áo len cũ của anh hai. Chị dâu Nhị Bảo khéo tay lắm, đan một chiếc áo mà phối được tận mấy màu, còn đan có hoa văn lên nữa. Dù chỉ là áo đan lại từ len cũ nhưng Nhị Bảo hạnh phúc đến nỗi chẳng nói nên lời. Nó ôm chiếc áo len mừng húm, đây là lần đầu tiên nó được nhận quần áo mới.
Chị dâu Nhị Bảo họ Tần, tên đầy đủ là Tần Linh Linh, người thôn Hậu Lĩnh, qua Tết này mới tròn mười tám tuổi. Dân quê vốn quen kết hôn sớm, cứ không đi học thì đều đi dựng vợ gả chồng cho xong. Nhà Tần Linh Linh nghèo khó, cha lại bị què nên không làm việc nặng được, không thì cũng chẳng đến nỗi phải để con gái đi lấy loại đàn ông như Vương Đại Bảo.
Tần Linh Linh là một cô nàng vô cùng tốt bụng. Thấy đã Tết đến nơi mà chú út ngốc nghếch vẫn chưa có bộ đồ nào đàng hoàng, vừa hay ông chồng nhà mình có cả mớ áo len cũ không mặc nữa, thế là cô bèn tháo ra rồi đan chiếc áo mới này cho Nhị Bảo.
Xui thay chuyện này lại bị anh hai Nhị Bảo biết. Từ bé tới giờ Vương Đại Bảo đã quen thói bắt nạt em trai, hay tin vợ mình đan áo len cho em, gã tức khí mà chẳng biết làm sao, ngày nào cũng cạnh khóe móc mỉa vợ. Tần Linh Linh vốn tính mềm yếu, nói mãi chồng không nghe cũng chỉ biết rấm rức lau nước mắt.
Tối qua Vương Đại Bảo đi nhậu cùng đám bạn, mãi đến nửa đêm nửa hôm mới trở về. Rượu vào thì hóa thành ma men, gã lên cơn đập phá đồ đạc rồi quay sang đánh luôn cả vợ. Nhị Bảo ở ngay phòng kế bên, nghe tiếng ồn ào nó bèn mặc quần áo đi ra xem thử.
Ai ngờ vừa đẩy cửa vào đã thấy anh hai mình vừa bóp cổ chị dâu vừa vả mặt chị liên tục đến độ chảy cả máu mũi. Nó hốt hoảng chạy tới can ngăn lại bị Vương Đại Bảo nhìn với vẻ khinh thường: “Á à thằng này ngon, nay dám lo chuyện bao đồng luôn ha!”
Gã vừa nói vừa tung chân đá thằng em ngốc nghếch của mình, khổ nỗi đang say quắc cần câu nên cú đá này của gã cũng chẳng thấm vào đâu. Nhị Bảo đứng chắn trước mặt chị dâu, anh hai nó vừa giơ tay đánh nó vừa chửi bậy luôn mồm. Đánh chán chê rồi, Vương Đại Bảo bỗng nhớ tới chiếc áo len kia. Gã lếch thếch chân nam đá chân chiêu đi vào phòng Nhị Bảo rồi lôi chiếc áo len được gấp gọn gàng ra, dùng kéo cắt nát bét.
Nhị Bảo tức đỏ cả mắt, tung luôn một cú đấm vào mặt Vương Đại Bảo khiến gã thụt lùi hai bước, đập đầu vào cánh cửa phía sau khiến gáy lủng một lỗ dài cả tấc.
Mọi chuyện sau đó xảy ra như những gì mà đám Triệu Bắc Hành đã thấy. Nhị Bảo quyết không thừa nhận việc mình cố ý đánh anh hai, Vương Đại Bảo thì say bí tỉ nên cũng chẳng nhớ vì sao mình bị đổ máu. Nhưng dù gã có nhớ hay không, Nhị Bảo vẫn bị cha nó đánh đòn.
Bạch Chỉ sửng sốt nhìn Nhị Bảo, thằng bé này thật sự có chỉ số thông minh của một đứa trẻ 8, 9 tuổi ư?
Tắm rửa xong xuôi, Triệu Bắc Hành bôi thuốc lên lưng Nhị Bảo. May mà thằng bé to con khỏe mạnh nên không sao, chứ gặp người khác mà bị đánh thế này chắc phải nằm liệt trên giường cả nửa tháng chứ chẳng chơi.
Anh lấy đồ của mình thay cho Nhị Bảo. Mẹ Triệu cầm chiếc quần bông cũ của Nhị Bảo, tức đến mức phải bật khóc: “Nhà thằng cha họ Vương đó đúng là đồ táng tận lương tâm mà. Ba cái quần bông cũ xì này mang đi trải ổ chó, dám chó nó còn phải chê! Rốt cuộc thằng bé đã mặc cái quần bao năm mà bông đã cứng còng luôn rồi!”
Sau khi được tắm rửa sạch sẽ và mặc đồ của Triệu Bắc Hành, cả người Nhị Bảo khoan khoái như sắp bay lên trời. Vóc dáng Nhị Bảo cũng tầm tầm như Triệu Bắc Hành nên mẹ Triệu lục hết mớ quần áo cũ của con trai ra cho thằng bé.
“Tối ngủ với hai đứa Bình An nha.” Triệu Bắc Hành đưa cho Nhị Bảo hai quả quýt, “Tụi nó mà có bắt nạt thì nhớ méc anh, anh xử cho.”
Nhị Bảo cười khì: “Không có đâu, Bình An không bắt nạt em đâu.”
Triệu Bắc Bình vòng tay ôm cổ Nhị Bảo: “Hai đứa em không bao giờ bắt nạt Nhị Bảo, anh hai yên tâm.”
Mọi chuyện xong xuôi đâu ra đấy, ba Triệu mới giữ Triệu Bắc Hành và Bạch Chỉ lại trong phòng để hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện. Ban sáng đông người quá nên ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, Triệu Bắc Hành nói muốn nhận nuôi Nhị Bảo, nhờ ông kí tên nên ông cũng kí luôn.
“Cứ nhận nuôi thằng nhỏ như thế, lỡ sau này nó muốn quay về nhà thì phải làm sao đây con?” Triệu Tân Đài có hơi lo lắng.
Bạch Chỉ đáp: “Trong hợp đồng hai bên kí có một điều khoản là nhà mình đã trả 80 nghìn tệ phí nuôi dưỡng rồi, nếu không nuôi nữa nhà bên kia phải trả lại đủ tiền cho mình đó chú.
“Ồ.” Triệu Tân Đài gật đầu. Thật ra ông vẫn thấy chuyện này cứ đầu xuôi mà đuôi không lọt cho lắm. Nhà ông đã có bốn thằng con trai rồi, giờ lại nuôi thêm một thằng bé khờ khạo thì là chuyện tốt hay xấu đây?
“Từ nhỏ thằng Hành đã là người có chính kiến. Cô chú muốn khuyên cũng không được, chỉ mong có đó là người hiểu chuyện ở bên cạnh giúp đỡ nó, soi đường dẫn lối cho nó không lầm lạc mà thôi…”
“Chuyện này ba đừng lo quá, con tính hết rồi.”
“Ba già rồi, giờ không tài nào mà lo hết cho con được nữa. Nhưng ba nhắc vầy, hai vợ chồng nhà họ Vương là thứ mắc dịch đó con, lúc nào cũng canh me ăn trên đầu trên cổ người ta. Ba sợ bà Vương bả tới quậy nhà mình thôi. Con cũng biết bả đanh đá có tiếng rồi, gặp má bây nóng tính y như cái thùng thuốc nổ nữa. Hai bả đụng nhau rồi ra chuyện thì sao?”
Triệu Bắc Hành trừng mắt: “Bả dám? Chuyển hộ khẩu xong hết rồi, trên pháp lý Nhị Bảo đã là con cái nhà họ Triệu, rồi bả tính quậy ai?”
“Giờ bả tới ăn vạ khóc la trước nhà mình thì sao?” Triệu Tân Đài gõ tẩu thuốc, ông nhíu mày lo lắng.
“Mai con biếu anh Sáu Tống chút quà, bả mà dám đến nhà mình ăn vạ, con kêu công an xuống bắt luôn. Hù chừng mấy lần là bả hết dở trò thôi.”
***
Quả nhiên gừng càng già càng cay, Triệu Tân Đài tiên đoán cứ phải nói là như thần.
Mới sáng ra Bạch Chỉ đã giật mình tỉnh giấc vì tiếng kêu gào của ai đó.
“Nhà họ Triệu mấy người giỏi quá mà, đi đè đầu cưỡi cổ thiên hạ. Đang yên đang lành lại đi cướp con cái nhà người ta, khốn nạn nó vừa vừa thôi!”
Bạch Chỉ bò dậy khỏi ổ chăn, ngó điện thoại thì thấy mới chỉ hơn 7 giờ mà Triệu Bắc Hành nằm bên cạnh cậu đã biến mất từ lâu. Bạch Chỉ dụi mắt, mặc quần áo vào rồi ra ngoài. Vừa đẩy cửa ra cậu đã thấy cả đống người đang tụ tập hóng chuyện.
Mẹ Nhị Bảo đang ngồi bệt trong sân nhà họ Triệu, tóc tai rũ rượi, vừa khóc vừa ăn vạ: “Con tao nuôi hai mươi năm mà mày nói mang đi là mang đi cái một à!”
Triệu Bắc Hành khoanh tay đứng trước cạnh, lạnh lùng nhìn bà ta diễn tuồng: “Giấy tờ kí xong xuôi rồi, bà đã cầm tiền thì đừng có ở đây làm trò điên khùng.”
“Tao là mẹ nó, tao vắng nhà có mỗi thằng cha nó kí thì không tính! Tao không cho nhà mày mang Nhị Bảo đi.”
“Cho hay không cũng vậy thôi, giờ pháp luật đã công nhận Nhị Bảo là người nhà họ Triệu bọn tôi.”
Bà ta nghe thế bèn đảo mắt, sau đó vỗ đùi đen đét khóc tiếp: “Nhị Bảo ơi là Nhị Bảo, mẹ mày sắp bị người ta bức tử mà mày còn không ra dòm sao con!”
Đám đông xung quanh chỉ trỏ bàn tán, đại đa số bọn họ đều đã hóng rõ đầu đuôi, nhưng có người thì chưa nên vẫn hùa theo mẹ Nhị Bảo.
“Lớn vầy rồi nhận nuôi kì thiệt đó mấy bà. Nói sao thì cũng là con người ta nuôi mười mấy năm trời, tự nhiên vô nhà người khác bán công bán sức sao mà được.”
Có người lập tức hất cằm hỏi lại: “Hôm qua bà không đi hóng đúng không?”
“Ờ, hôm qua sao vậy bà?”
“Hôm qua Vương Lão Nhị bán thằng con mình lấy tám chục ngàn tệ đó. Lúc cầm tiền thì cười khà khà rồi tự nhiên hôm nay lại đòi đổi ý.”
“Ui là trời, còn vậy nữa hả…”
Lý Xuân Mai ngồi cả buổi dưới đất, chân tay lạnh buốt tê rần. Sao hôm nay thằng ranh kia lại hiền như bụt vậy trời, bình thường bà làm trời làm đất thế này nó đã động tay động chân rồi. Nó mà làm thế bà ta chỉ cần nằm bẹp ra đây, mắt nhắm miệng sùi bọt mép, nhà họ Triệu kiểu gì cũng phải xì tiền ra thôi! Nhị Bảo thì vốn nghe lời bà ta rồi, đến lúc cứ dắt nó về thôi.
“Sao đó anh Hành ơi?” Bạch Chỉ ngáp một cái rồi bước ra.
Triệu Bắc Hành xoay lại chỉnh cổ áo giúp cậu: “Mẹ Nhị Bảo tới quậy thôi, sợ lạnh thì vào nhà đi. Cứ kệ bả.” Nói đoạn anh kéo Bạch Chỉ vào trong nhà.
Bạch Chỉ quay đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi ngoài sân, thở dài đầy bất lực: Nhị Bảo có bậc phụ huynh như thế này đúng là số khổ mà.
Nhị Bảo đang ngồi trên giường lò. Nghe tiếng mẹ khóc la bên ngoài, nó cứ nhấp nhổm không yên, lâu lâu lại nhoài người ra cửa sổ ngó nghiêng.
“Muốn về với bả không?” Triệu Bắc Hành hỏi.
Nhị Bảo vội lắc đầu: “Dạ không?”
Dù nói vậy nhưng lòng nó vẫn bứt rứt không yên. Mẹ đối xử không tốt với nó là thật, nhưng nói sao thì hai người vẫn cùng chung dòng máu, đâu thể nói dứt là dứt ngay được.
Mẹ Triệu cũng đang ôm Hoan Hoan ngồi trên giường. Từ nãy đến giờ nghe mụ già kia oang oang cái mồm bà đã thấy nóng trong người, bèn dứt khoát đưa cháu cho chồng bế, sau đó mang giày ra ngoài quyết chiến.
Mẹ Triệu chống nạnh một bên, trưng ra vẻ mặt khinh bỉ: “Ngậm cái mõm già lại đi con mụ Lý Xuân Mai kia! Bà con cô bác ra đây phân xử giúp em cái, coi coi rốt cuộc là nhà ai mới đúng đây!”
Đám đông đang thấy chán chường chuẩn bị rời đi, vừa nghe mẹ Triệu nói thế bèn túm tụm lại.
“Mấy năm nay nhà họ Vương nuôi Nhị Bảo hết nhiêu tiền?”
Lý Xuân Mai rét run bần bật, bà ta đứng dậy nói: “Nhà tôi không giàu được như mấy người nhưng vẫn nuôi Nhị Bảo đủ ăn đủ mặc chứ bộ.”
“Rồi, vậy để tôi cho bàn dân thiên hạ thấy thế nào là đủ ăn đủ mặc của bà.” Nói rồi Mẹ Triệu ra chuồng heo lấy chiếc quần bông cũ rích mà tối qua Nhị Bảo vừa cởi ra, sau đó ném bộp một phát trước mặt mẹ Nhị Bảo.
998: Thánh chửi mẹ Triệu online, battle chửi nhau mãi mận!
Faye: Hình ảnh tả thực mẹ Triệu mỗi khi có đứa nào dám đụng đến mấy cục cưng nhà mình:
Thích chiến thì nhào dzô!