Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc

Chương 11: Nhị Bảo



Trẻ con ở vùng quê Đông Bắc thường được cha mẹ đặt tên khá tùy tiện, trông sao thì kêu vậy, nhà đông con thì cứ thế gọi Nhất Nhị Tam Tứ cho nhanh. Triệu Bắc Hành lại khác, tên anh là do thầy bói mù năm ấy đặt cho chứ chính anh cũng không biết ý nghĩa thực sự là gì.




Ví như Nhị Lương Tử được đặt tên như thế vì nó xếp thứ hai trong nhà họ Cao, anh trai nó tên Đại Lương, em trai nó tên Tam Lương.




Còn thằng cu về quê dự đám cưới mới lên tên Vương Nhị Bảo, trên nó là người anh tên Vương Đại Bảo. Nhị Bảo to cao, lúc nào cũng cười tươi rói để lộ hai chiếc răng nanh trông đáng yêu hết sức. Lần này đi đám về Nhị Bảo mang cho mọi người hũ đồ chua và mấy cái bánh nhân đậu mà mẹ nó tự gói.




“Ông chủ, mẹ em bảo anh ăn thử xem có ngon không ạ. Ngon thì lần sau mẹ làm thêm cho anh.”




“Thế đành phiền dì hai tiếp vậy.” Triệu Bắc Hành lấy chiếc bánh nhân đậu trong túi ra, thấy bánh vẫn chưa quá nguội nên cắn luôn một phát thật to. Anh bật ngón tay cái khen: “Ngon đó!”




Nhị Bảo cười hí hửng đưa bánh cho Bạch Chỉ: “Anh Tiểu Bạch cũng ăn thử đi ạ.”




Ban nãy Triệu Bắc Hành có giới thiệu hai người với nhau, Nhị Bảo liền gọi Bạch Chỉ một tiếng anh ngọt xớt.




“Cảm ơn em.” Bạch Chỉ cầm bánh cắn một miếng nhỏ, nhân đậu vừa dẻo vừa ngọt, cậu bảo: “Ngon lắm.”




Nhị Bảo cười tít hết cả mắt.




“Mang ra sau nhà cho mấy anh ăn nữa nhé, nhớ dặn mấy anh đừng ăn hết kẻo chán cơm.”




“Dạ.” Nhị Báo kéo vali ra nhà sau.




Bạch Chỉ nhìn theo bóng lưng nó, ngập ngừng hỏi: “Anh Hành, hình như cậu ấy…”




Triệu Bắc Hành nhai hai ba miếng đã xong miếng bánh, anh gật đầu đáp: “Hồi nhỏ bị sốt một trận nên giờ đầu óc nó chỉ như đứa trẻ tám chín tuổi thôi.”




Nhắc tới chuyện này cơn giận tích tụ bấy lâu của Triệu Bắc Hành được dịp bùng phát, anh kéo ghế ngồi rồi nói tiếp: “Nhị Bảo năm nay mười chín, là người cùng làng với anh. Nhà nó có bốn anh em, trên Nhị Bảo còn một anh hai nữa. Mấy hôm rồi nó về quê là để đi đám cưới ông anh đó đấy.”




Bạch Chỉ gật đầu, kéo thêm cái ghế khác ngồi bên cạnh nghe Triệu Bắc Hành kể chuyện: “Cha mẹ nó chẳng ra làm sao, thiên vị con cái thấy rõ. Từ bé đến lớn cái gì ngon nghẻ cũng phần thằng anh hết, đến khi nào không cần nữa mới đưa cho Nhị Bảo. Nhưng lúc ấy nghèo rớt mồng tơi nên chẳng ai dư hơi đi quan tâm mấy chuyện ấy. Sau này Nhị Bảo lớn rồi, bị sốt xong ngớ ngẩn là cả nhà càng không ai coi nó ra gì. Năm ngoái lúc anh về quê đi qua nhà Nhị Bảo chúc Tết mới hay mẹ nó cho nó ngủ trong nhà kho. Trời rét căm căm giường chiếu lạnh như băng, Nhị Bảo ở trong phòng kín bưng với cái chậu than. Anh mà không vào hỏi thăm chắc nó chết luôn trong đấy quá.”




Bạch Chỉ ngạc nhiên mở to mắt: “Sao đó thì thế nào ạ?”




“Sau anh thấy số thằng bé tuy khổ nhưng người ngợm vẫn khỏe khoắn lắm nên mới bàn với người nhà nó, bảo họ để Nhị Bảo lên chỗ anh làm việc. Lương lậu thì cũng ngang bọn Nhị Lương Tử, mỗi tháng ba nghìn rưỡi tệ. Cậu không biết đâu, lúc anh nói như thế mẹ Nhị Bảo vui đến mức chỉ muốn nửa đêm nửa hôm quăng nó lên chỗ anh luôn cho khuất mắt.”




Nghe xong Bạch Chỉ bỗng thấy miếng bánh nhân đậu trong tay chẳng còn thơm ngon gì nữa.




“Giờ mỗi lần Nhị Bảo về quê là mẹ nó lại biếu lên đủ thứ để nịnh nọt lấy lòng anh, sợ anh cho Nhị Bảo về quê lại.”




“Em không ăn nữa đâu.” Bạch Chỉ giơ cái bánh còn đang ăn dở lên nói.




Triệu Bắc Hành bật cười, anh kéo tay cậu sang ngậm nốt miếng bánh, bờ môi chạm vào đầu ngón tay Bạch Chỉ khiến cậu giật thót như vừa bị điện giật.




Bạch Chỉ ngồi bật dậy, mặt đỏ bừng: “Em lên lầu đây.”




Triệu Bắc Hành gật đầu, anh vừa phồng má nhai bánh vừa ngẫm nghĩ, sao bánh của Bạch Chỉ lại ngọt hơn cái ban nãy anh ăn nhỉ?




Bạch Chỉ lên lầu, hai mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm ngón tay mình. Sau đó cậu từ tốn thè lưỡi li/ếm lên dấu vân tay vừa bị môi Triệu Bắc Hành chạm vào.




Áuuuu thiệt chịu không nổi mà, xì trây vô ý vô tứ quyến rũ người ta đúng là không cách nào đỡ được!




Ảnh không ngại dơ hay sao vậy, đồ mình ăn chưa hết mà nói nuốt là nuốt hết luôn. Hôm nọ ăn cháo bỏ thừa cũng thế, nhưng lần ấy ít ra mình còn dùng thìa, hôm nay chạm cả môi thế này chẳng khác gì đang hôn gián tiếp nhỉ?




Bạch Chỉ nằm trên giường cười ngu, tim đập rộn ràng như trống bỏi.




Bỗng có ai đó gọi điện tới. Trông thấy tên mẹ mình trên màn hình, Bạch Chỉ cười không nổi nữa.




“Sao tự nhiên mẹ gọi cho con thế?”




“Bé Điệu ơi, con đi đâu đấy?” Bé Điệu là tên ở nhà của Bạch Chỉ.




Lúc mang bầu mẹ cậu cứ ngỡ cục cưng trong bụng là nữ nên mới gọi như thế, ai ngờ cuối cùng lại sinh ra một thằng cu. Nhưng do đã quen với cái tên bé Điệu nên mẹ vẫn gọi Bạch Chỉ như thế tới tận giờ.




“Mẹ… Con đang làm việc mà.”




“Nói thật cho mẹ biết, giờ con đang ở đâu.”




Bạch Chỉ im lặng, cậu không muốn người nhà biết tình trạng hiện giờ của mình.




“Con ngố quá, Trần Hạo gọi điện cho mẹ rồi kia kìa. Nó bảo con bỏ việc, chia tay nó luôn rồi. Đã không ở với nhau mà sao con không về nhà đi?”




“Mẹ, con ở đây ổn lắm, tìm được việc làm khác luôn rồi. Mẹ đừng lo cho con nha.”




“Sao mà không lo cho được, hồi xưa con thương thằng Hạo muốn chết đi sống lại, không ngại từ mặt bố mẹ để mà sống với nó. Rồi giờ hối hận chưa hả con ơi là con?”




Bạch Chỉ lắc đầu: “Mẹ đừng cố thuyết phục làm gì, con mà về nhà thì cũng không lấy con gái đâu.”




Mẹ Bạch nghe mà nổi đóa: “Cái thằng này sao con cứng đầu thế. Cứ tìm cô nào rồi kết hôn sinh con đi đã, ít ra cũng phải để bố mẹ có cái mà lưu luyến trên đời chứ con.”




“Mẹ! Làm vậy là lường gạt kiếm vợ đó, con không làm được đâu. Thế chẳng nào nào đi hại đời con gái nhà người ta!”




“Thế thôi. Vậy nói mẹ nghe giờ con đang ở đâu để mẹ đỡ lo đã.”




“Con đang làm tài vụ cho một công ty ở Đông Bắc rồi, con sống tốt lắm mẹ đừng lo ạ.”




“Con lớn rồi, bố mẹ cũng chẳng còn trẻ trung gì. Mấy chục năm nữa bố mẹ đi rồi còn mình con đơn côi lẻ bóng thì biết phải làm sao đây?” Mẹ Bạch nghẹn ngào nói tiếp, “Mẹ không có bài xích chuyện đồng tính, nhưng hai thằng đàn ông ở với nhau không sinh con đẻ cái được thì đáng lo lắm con ạ. Đấy nhìn xem, con với thằng Hạo ở với nhau bảy tám năm trời mà nó còn cắm sừng con được kia kìa.”




“Mẹ đừng nói nữa mà…” Bạch Chỉ che mắt lại. Năm ấy cậu thề sống thề chết đòi ở bên Trần Hạo cả đời, giờ mới ba năm thôi đã tự vả rồi.




“Thế Tết này con có về không.”




“Lúc đấy rồi tính sau ạ.” Nói rồi Bạch Chỉ cúp điện thoại.




Gã khốn Trần Hạo thế mà còn dám gọi điện cho mẹ mình nói mấy chuyện này, đồ vô liêm sỉ!




Bạch Chỉ tức tối gọi điện cho Trần Hạo, chuông vừa reo hai tiếng đầu bên kia đã bắt máy.




“Tiểu Bạch đó sao? Em chịu gọi cho anh rồi hả…” Trần Hạo khàn khàn hỏi.




“Anh chưa chịu thôi hả? Lần trước tôi đã nói rõ với anh rồi mà, chúng ta đã chia tay. Anh đừng làm phiền bố mẹ tôi được không?”




“Chỉ là anh lo cho em thôi mà Tiểu Bạch…”




“Không tới lượt anh lo cho tôi! Tôi lớn rồi, có tay có chân đầy đủ nên sống tốt lắm. Chúng ta chừa đường lui cho nhau không được sao?”




“Anh…” Trần Hạo dựa vào ghế sô pha, lòng đau như cắt. Hắn biết giờ mình có nói gì cũng chỉ là giảo biện, là chẳng được ích gì, nhưng trái tim hắn không nỡ buông bỏ Bạch Chỉ.




“Đây là lần cuối cùng tôi gọi cho anh, anh tự giải quyết chuyện của mình đi. Hai ta đã lãng phí thời gian vì nhau quá nhiều rồi. Anh không hề yêu tôi, anh chỉ quen có tôi bên cạnh thôi. Chẳng qua là mới chia tay nên anh vẫn chưa quen, một thời gian nữa tự khắc anh sẽ thấy bình thường. Tôi không hận gì anh, sau này mạnh ai nấy sống đi.”




Đừng mà.




Trần Hạo thầm nói trong lòng nhưng đầu bên kia đã cúp máy. Hắn cầm điện thoại ngửa mặt nhìn trần nhà cười khổ, ai mà ngờ được cũng có ngày hắn lại hóa kẻ tình si thế này?




Lần đầu ngoại tình là lúc say mèm đầu óc không tỉnh táo, lần tiếp theo là trong lớp tự học buổi tối. Khi ấy Bạch Chỉ đau bụng không đến được, Tống Nhiên bèn ngồi bên cạnh hắn. Trong phòng tự học đa năng, Tống Nhiên khẩu giao cho hắn. Lần đó hắn chẳng hề bị ai dụ dỗ hay cưỡng ép, trăm phần trăm là đang tỉnh táo.




Sau này hắn càng dạn dĩ hơn, chỉ cần Bạch Chỉ không ở bên cạnh là lập tức quấn quýt với Tống Nhiên. Y đĩ thõa lăng loàn, không hề giống Bạch Chỉ tí nào. Kĩ năng giường chiếu của y cũng rất tốt, Trần Hạo có vần vò thế nào y cũng nghe theo, quả là một bạn tình chất lượng.




Hai người cứ dan díu với nhau cả năm trời, sau đó có một lần Tống Nhiên tỏ tình với Trần Hạo, hắn nghe xong liền từ chối. Với hắn mà nói, ra ngoài lang chạ thế nào cũng được nhưng chỉ Bạch Chỉ mới có thể làm người yêu của hắn.




Tống Nhiên bị từ chối cũng không dùng dằng thêm, y tìm bạn trai mới ngay tắp lự. Trần Hạo biết tin thì thấy cũng hơi khó chịu nhưng chẳng bận tâm lắm. Khoảng thời gian ấy hắn và Bạch Chỉ bên nhau nồng nàn biết bao, những chuyện kia bị Trần Hạo giấu kín trong lòng như thể trước giờ chưa từng xảy ra.




Rồi đến một ngày nọ Tống Nhiên lại đến tìm hắn. Đôi bên không nói với nhau lời nào mà chỉ có d*c vọng cuộn trào trong đáy mắt.




Từ đó về sau hai bên lại tiếp tục mối quan hệ nhơ bẩn này. Trần Hạo vẫn chỉ yêu đương với Bạch Chỉ, Tống Nhiên thì đổi bạn trai liên miên nhưng chỉ cần hắn gọi điện một phát thì dù Tống Nhiên có đang nằm dưới thân thằng khác cũng sẽ chạy ào tới để hắn đè ra tiết dục.




Ai mà ngờ đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma mà, Tống Nhiên lại dùng đoạn ghi âm đâm sau lưng hắn.




***




Bạch Chỉ cứ nghĩ ban nãy mình nói nhỏ nhẹ lắm nhưng thật ra người ngoài cửa đều nghe hết cả. Triệu Bắc Hành thề là anh không cố ý nghe trộm, anh chỉ định tới hỏi Tiểu Bạch xem tối nay ăn gì để còn đi mua thôi.




Đứng nghe một hồi đại khái Triệu Bắc Hành cũng biết được hình như Bạch Chỉ vừa chia tay với bạn gái, người ta làm chuyện có lỗi với cậu trước, chắc là cắm sừng rồi. Dĩ nhiên Triệu Bắc Hành không thể mặt dày mà đẩy cửa đi vào, anh lắc đầu thầm nghĩ: “Đẹp trai có học thức như Tiểu Bạch mà còn bị bạn gái đá thì chắc mình ế cả đời này mất thôi.”




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv