Bàn chơi bài có nền xanh đậm, trò chơi tối đa cho sáu người hiện tại chỉ có ba người, cộng thêm người chia bài bên cạnh chẳng nói chẳng rằng, mặt bàn rộng rãi như thể một con sông bị chia cắt.
Ánh sáng trên đỉnh đầu u tối vừa vặn, khếch đại không khí, Thẩm Yểu cúi đầu ngồi ở vị trí xa nhất bên trái. Yến Tri Hành không tham gia trò chơi này, y ngồi trên sofa gần cửa phía sau, ánh mắt không có một chút dao động.
Như thể đây quả thật chỉ là một trò chơi đơn thuần, bất kể kết quả là thua hay thắng, rốt cuộc đều không ảnh hưởng đến y.
Thời điểm Yến Tri Hành chấp thuận đề nghị, Borris không nhịn được thoáng giật mình, song cũng rất nhanh thu cảm xúc lại.
Tâm trạng của hắn không tồi, lịch thiệp chìa tay, nhường vị trí phía cuối cùng, mỉm cười nói với Thẩm Yểu: “Nếu như đứng đầu thì cảm giác có phần căng thẳng, vị trí này xin nhường người đẹp.”
Đây quả là vị trí tốt nhất, sau khi tổng quát được toàn cục, mới quyết định là theo (Call), hay bỏ bài (Fold). Để cho công bằng, mỗi khi kết thúc một lượt sẽ thay đổi vị trí thuận theo chiều kim đồng hồ.
Thẩm Yểu không từ chối đi qua, kéo ghế dựa ngồi xuống, yết hầu khẽ lăn một chút, làm như có chút căng thẳng, nhưng lại không muốn để người ta phát hiện.
Cậu ngẩng mặt, lễ phép nói lời cảm ơn với Borris, giọng điệu không còn tự nhiên như vừa rồi: “Cảm ơn.”
“Chớ khách sáo.” Borris đứng dậy lấy cốc trà cho cậu, cười nói, “Được ngồi chung bàn chơi bài với một Omega xinh đẹp đến vậy là vinh hạnh của tôi.”
Hai tay Thẩm Yểu đỡ cốc, hàng mi dày dài khẽ buông rủ, động tác uống trà rất chậm. Những người còn lại không thúc giục cậu, thoạt nhìn đều rất kiên nhẫn, bản chất đều là đang nghiên cứu Thẩm Yểu.
Chơi poker với người quen là một ván cờ cấp cao, bọn họ hiểu biết thói quen đánh bài của đối phương, thậm chí có thể suy đoán được ý nghĩ. Thẩm Yểu là sự tồn tại hoàn toàn xa lạ trên ván cờ này, trước khi trò chơi bắt đầu, cậu còn thấp giọng hỏi Yến Tri Hành cách chơi cùng quy tắc.
Thắng Yến Tri Hành quá khó khăn, Borris mới bày ra hạ sách này. Biểu hiện của Yến Tri Hành lại nhẹ bẫng như thế, làm cho Borris không đoán nổi, Thẩm Yểu là thật sự không biết, hay là tay bạc bịp.
Có điều, Omega trước mặt hắn thoạt nhìn đúng là đang cố vờ trấn tĩnh, chung quy vẫn dễ thắng hơn nhiều so với Yến Tri Hành.
Borris dời tầm mắt khỏi người cậu, lần lượt trao đổi ánh mắt với hai người còn lại. Eden đẩy kính mắt trên sống mũi, nụ cười không mảy may biến đổi, rõ ràng cũng nghĩ cùng một nội dung với hắn.
Người Hoa còn lại trên bàn tên Trương Thành Lâm, khẽ nhíu mi, ngón tay cố ý vô tình nghịch ngợm con chip trong tay.
Chờ Thẩm Yểu buông chiếc cốc trong tay xuống, trò chơi mới chính thức bắt đầu.
Thẩm Yểu không hề nói dối, cậu đích xác chưa từng chơi trò này, nhưng quy tắc chơi cũng rất đơn giản dễ hiểu.
Mỗi người chơi được chia hai quân bài chỉ bản thân biết, lấy thêm năm quân bài từ xấp bài chung trên mặt bàn, từ trong bảy quân này, lấy ra năm quân để tạo thành thế bài của riêng mình.
Phương pháp lấy bài của Thẩm Yểu không cần cố ý ngụy trang, là sự bỡ ngỡ vốn có của bản thân. Cậu rũ mắt nhìn bài trong tay, quả thật giống hệt lời cậu từng nhắc nhở Yến Tri Hành, vận may rất kém.
4 cơ, 8 rô.
Trong lòng cậu đã có quyết định, bởi vậy không để tâm đến những người khác trên bàn, bên tai nghe được tiếng bốc thêm bài, cũng nghe được tiếng chip hất đổ trên mặt bàn.
Thời điểm chưa hết một lượt lật bài công khai, Thẩm Yểu liền mở miệng nói: “Fold.”
Fold tương đương chủ động từ bỏ tư cách chơi lượt này, lượt kế tiếp liền biến thành trò chơi của ba người.
Cảm thấy bài quá kém cho nên liền Fold ngay trước khi lật bài, đây là phương pháp chơi chính xác, có thể tránh việc thua quá nhiều chip.
Nhưng Thẩm Yểu không chỉ làm vậy một lần, trừ phi cậu được ở vị trí Blind (vị trí bên trái người chia bài), hoặc khi quân bài trên tay được cho là rất tốt, còn lại cậu đều Fold trước khi lật bài.
Dù cho vòng đầu không Fold, thì vòng sau cậu cũng Fold, sau đó một mình ngồi dựa vào ghế, im lặng nhấp cốc uống nước, như thể đã thoát ly ra ngoài, ánh mắt lại chẳng hề rời khỏi một người trên bàn.
Fold quá nhiều cũng là hành vi sai lầm, dường như chưa kịp đánh cược cùng trí trá đã vội từ bỏ, cẩn thận quá mức.
Như vậy quả thật là có thể giảm thiệt hại đến mức nhỏ nhất, nhưng trong quy tắc trò chơi, phần thưởng chỉ có duy nhất một người được sở hữu, là người thắng cuối cùng của trò chơi.
Cậu chơi như vậy đến cuối cùng, chỉ là thua ít, tuyệt đối không có khả năng thắng.
Cách chơi này của Thẩm Yểu, làm cho những người khác càng thêm không đoán nổi cậu đang suy nghĩ điều gì. Lại kết thúc một lượt, Eden nhìn cậu, thoạt nhìn rất thân thiện nhắc nhở nói: “Cậu cứ Fold vậy thì sẽ thua đấy.”
Cảm giác cậu mang lại cho người khác chính là không nói dối, cậu như thật sự không biết chơi, song cũng không có ai dám dễ dàng tin tưởng. Borris quay đầu nhìn về phía Yến Tri Hành, sự ngờ vực trong nội tâm có chút buông lỏng, hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải Yến Tri Hành thật sự rất yêu Omega này hay không, nguyện lấy giang sơn cho mỹ nhân đùa nghịch.
Ngọn đèn hơi chút mờ mịt chiếu trên thân Thẩm Yểu, thoạt trông vô hại lại thuần khiết, đích xác như một bình hoa yêu kiều vô dụng.
Thẩm Yểu bặm môi dưới, cậu còn mở lòng bàn tay cho những người khác xem, tựa như ngượng ngùng nói: “Tôi căng thẳng đến toát cả mồ hôi rồi này.”
Dẫu cho bộ dạng cậu như vậy, cũng không có ai dám xem nhẹ.
Lại đến thời điểm đổi vị trí, cậu ngồi xuống vị trí Small Blind. Small Blind bắt buộc phải đặt cược (Bet), cho nên Thẩm Yểu úp bài, không xác nhận.
Lượt này trước khi lật bài Eden đã liền Fold, rất nhanh chuyển sang lượt khác, lại đến thời điểm Thẩm Yểu lựa chọn thêm bài hay Fold.
Cậu rũ mắt xem bài —— “Đôi K”, là át chủ bài có khả năng thắng cực kỳ cao, lần này Thẩm Yểu bốc thêm bài.
Hành động của Thẩm Yểu vượt ngoài dự đoán của rất nhiều người, vẻ mặt cậu khẽ hiện chút biến hóa, vẫn là gương mặt ấy, dung mạo lại thoáng chút sắc bén.
Khi lỡ dời mắt đi rồi quay về nhìn lại, lại như thể một ảo giác.
Vẻ mặt Borris không thay đổi, hắn trực tiếp đẩy một nửa số chip bên cạnh ra trước bàn. Nếu người còn lại tiếp tục Call, nhất định phải đưa ra số chip tương đương hắn, hoặc là còn nhiều hơn.
Thẩm Yểu lại không được như thế, hàng mi che khuất ánh mắt suy tính của cậu. Cậu quay đầu liếc mắt nhìn số chip rõ ràng ít hơn rất nhiều, tính toán ở trong lòng.
Dựa theo quy tắc trò chơi của bọn họ, số lượng chip còn lại đến khi kết thúc sẽ quyết định thắng bại.
Cậu tự hỏi có nên đánh cược hay không, Borris bỏ vào một nửa số chip, có một khả năng là đang đánh lừa, cũng có thể là quân bài trong tay hắn rất lớn, đang dụ người mắc câu.
Thời điểm Borris cược chip mới nãy, lúc ban đầu cũng không nhìn phản ứng của người trên dưới bàn. Sau đó mới lại ngẩng đầu, thần sắc tự nhiên nhìn một vòng những người ngồi quanh.
Chỉ là một chút phản ứng bản năng nhỏ nhặt, nhưng đã bị Thẩm Yểu bắt được. Bài trong tay Borris rốt cuộc lớn đến bao nhiêu, mới có thể tự tin đến mức hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của người khác.
Thẩm Yểu xoay con chip trong tay, sắc mặt lãnh đạm nói: “Fold.”
Cậu cho rằng trong tay Borris phải là đôi A, nên mới có thể trắng trợn như thế. Cuối cùng vào một khắc lật bài kia, kết quả quả nhiên đúng y như dự đoán.
Borris cũng thấy được bài trong tay cậu, gần như không ai lại bỏ đôi K cả, đây vốn dĩ là một sự mê hoặc cực đại. Đôi mắt hắn thâm sâu: “Cậu đoán được bài của tôi sao?”
“Không có.” Thẩm Yểu mỉm cười, “May mắn mà thôi.”
Borris ý tứ sâu xa nói: “Vậy vận may của cậu không tồi đâu.”
Người đi theo bên cạnh Yến Tri Hành sao có thể là thỏ trắng ngây thơ được, ẩn náu lâu như vậy, rốt cuộc bắt đầu lộ nanh vuốt rồi.
Một lượt chia bài mới, Thẩm Yểu chuyển từ vị trí Small Blind sang Big Blind. Sau khi bị cưỡng ép đặt cược, cậu cúi đầu xác nhận quân bài của mình.
“9”, “J”.
Không tính là cực kỳ tốt, song cũng chẳng phải quá kém.
Theo thường lệ qua một lượt, đến phiên của cậu. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú, lần này sắc mặt Thẩm Yểu bất biến, không có lựa chọn Fold, tiếp tục bốc thêm bài.
Lần bốc bài này của cậu, lại làm cho ba người còn lại trở nên chần chừ.
Ngay từ đầu Thẩm Yểu đã không ngừng Fold. Mỗi lần kết thúc ngả bài, kết quả cuối cùng cho thấy, đích xác là có lúc cậu bị mất cơ hội, nhưng lựa chọn đối với phần lớn tình huống lại không hề sai.
Cậu tựa hồ không thích đánh cược, chỉ dưới tình huống trong tay có quân bài đủ mạnh, Thẩm Yểu mới có thể lựa chọn bốc bài.
Như là lần cậu lấy được đôi K, mặc dù là bài tốt đến thế, cậu cũng vẫn Fold. Cân nhắc đôi ba bận, Eden cũng Fold, hai người còn lại tiếp tục chơi.
Trong tĩnh lặng, người chia bài bắt đầu chia bài như thể người máy.
“K”, “7”, “10”.
Nếu bài kế tiếp ra được quân “8”, Thẩm Yểu có cơ hội ra được Sảnh (Straight), mà nếu không có, trên tay cậu sẽ là tổ hợp bài tệ nhất.
Trên mặt mỗi người đều không để lộ biểu cảm gì khá. Lại đến phiên Thẩm Yểu đặt cược, cậu nâng tay, đẩy hết số chip bên cạnh vào giữa bàn, giọng điệu quả quyết:
“All in.”
Cậu không bị người nhìn thấu là bởi vì cậu có ưu thế cực lớn, cậu đánh cược không phải vì bản thân, vậy nên cậu không sợ thua.
Cậu chỉ là vì du͙© vọиɠ thắng thua, cực kỳ muốn thắng cuộc.
Đây là ván bài lớn nhất đêm nay, không khí thoáng chốc lặng ngắt như tờ. ánh mắt Yến Tri Hành cũng dừng trên thân Thẩm Yểu.
Thẩm Yểu ngồi dưới ngọn đèn, đối mặt với mấy Alpha cấp cao, không chút sợ hãi, kiều diễm như thanh đao sắc bén. Omega như cậu, không cẩn thận chạm vào, sẽ bị chém đứt tay.
Cậu dường như đã nắm chắc được mọi sách lược trong tay, cho nên vĩnh viễn không chút hoang mang. Dung mạo đẹp đẽ của Thẩm Yểu tràn ngập tính công kích, ngón tay đặt dưới quân bài màu đen vừa dài nhỏ lại gầy yếu, thoạt nhìn không có bất cứ sức lực gì, ngay cả khớp ngón tay cũng hơi hồng.
Hình thành sự tương phản rất nhỏ.
Yến Tri Hành làm người quan sát, y là kẻ thấy được ván cờ này rõ ràng nhất. Cục diện đảo điên biến chuyển phát triển đến hiện tại, cảm xúc của những người khác ít nhiều cũng có sự dao động khó lòng phát giác, duy có mình Thẩm Yểu từ đầu tới cuối không để lộ chút sơ hở.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Yểu hoàn toàn dỡ xuống lớp ngụy trang Omega mềm mại kia trước mặt y.
“Tôi Fold.”
Để tăng lạc thú cho trò chơi, bọn họ đã thay đổi quy tắc, sau khi All in có thể lựa chọn không ngả bài. Trương Thành Lâm sau phút giây suy tư ngắn ngủi, bình tĩnh mở miệng nói.
Tầm mắt của Thẩm Yểu vừa mới rời khỏi người hắn, lại khẽ lướt đến Borris, nheo mắt gây nên áp lực vô hình.
Borris nhìn chằm chằm bài trong tay, đối diện với Thẩm Yểu nói: “Raise.”
Phản ứng của ba người bọn họ giống hệt như dự đoán của Thẩm Yểu.
Cậu biết đám Borris tuyệt nhiên không hiểu biết gì về cậu, không thể phán đoán suy nghĩ đánh bài của cậu. Vậy nên lúc trước Thẩm Yểu bỏ bài nhiều lần như thế, không chỉ để xây dựng ấn tượng sai cho bọn họ, mà còn khiến cho họ lại càng thêm thận trọng với cậu ở hồi sau của ván bài.
Cậu cũng không hiểu biết những người khác, cho nên đồng thời, cậu đã quan sát người khác. Eden là con cáo già xảo quyệt, ngửi được chút bất thường sẽ liền lui binh, Trương Thành Lâm sẽ căn cứ tình huống để định đoạt.
Mà Borris, thời điểm có bài tốt thì hân hoan quyết chiến, thời điểm không tốt lại thích lừa gạt.
Người như thế thua nhiều, thắng cũng rất nhiều. Cậu hy vọng dựa vào toàn bộ để gây áp lực cho Borris, khiến hắn Fold, đáng tiếc hiệu quả không được tốt lắm.
Tầm mắt đan xen tách khỏi nhau, người chia bài bắt đầu lật, đầu tiên là lá “A”.
Quân “8” Thẩm Yểu muốn kia chậm chập chưa xuất hiện, xác suất có được cũng không lớn.
Lần này cậu không đoán được bài trong tay Borris, nhưng Thẩm Yểu có thể kết luận, bài trong tay hắn hẳn là không được tốt lắm, sau khi lật bài chung hắn mới thêm lượng lớn chip vào.
Đúng vào lúc lá bài cuối được chia ra, Thẩm Yểu bỗng dưng cất tiếng hỏi: “Của ngài là Sảnh phải không?”
Borris không trả lời cậu, ánh mắt bọn họ đều dừng trên lá bài cuối cùng. Thẩm Yểu rốt cuộc hiểu được lạc thú của Poker, tim cậu bởi adrenalin phân bố mà bắt đầu tăng nhịp đập.
Thắng hay thua, đều định tại lá bài này.
Cậu nhìn chằm chằm vào tay người chia bài, lá bài cuối cùng chầm chậm được lật lên, đầu tiên lộ ra một vòng tròn.
Mãi đến cuối cùng, toàn bộ mới lộ ra ——”8″.
Quân bài Thẩm Yểu vẫn muốn, cậu thong thả dựa vào ghế. Cùng thời khắc đó, cậu thấy Borris cũng nhướn mi lên.
Hắn cầm lấy xì gà cắn ngoài miệng, tiện tay lật hai quân át chủ bài của mình lên, rốt cuộc trả lời vấn đề, giọng điệu thoải mái mà nói: “Đương nhiên, của tôi là Sảnh.”
Thế bài của Borris là “6”, “9”, hắn dám đánh cược lớn như vậy, đã là một chuyện rất lợi hại.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn đích xác phải là người thắng.
“Ngài Borris.”
Thẩm Yểu nở nụ cười chân thành, cậu quăng quân bài trong tay ra, một lần nữa dựa vào ghế.
Cậu không vì thắng hết chip trên bàn mà trở nên phấn khích, nhịp tim không dễ dàng gì mới tăng tốc cũng rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Thẩm Yểu rũ mắt nhìn chằm chằm quân “J” trên mặt bàn, tay trái của kị sỹ bên trong cầm búa, tay phải cầm lá thư.
Cậu bình tĩnh tự thuật: “Tôi thắng sát nút rồi.”
*Không ai mướn nhưng cứ giải thích tý cho rõ. Đoạn này Thẩm Yểu có 1 dãy 7, 8, 9, 10, J, tức là Sảnh (chuỗi liên tiếp 5 lá không đồng chất). Borris cũng là Sảnh, nhưng lại là 6, 7, 8, 9, 10. Vậy nên Thẩm Yểu có chuỗi Sảnh cao hơn và thắng sát nút.
Bại dưới tay cậu tựa hồ là chuyện rất mất mặt, sau khi lạnh mặt từ biệt, trong phòng đã không còn người nào khác, ngay cả người chia bài cũng lặng yên không một tiếng động rời khỏi.
Thẩm Yểu ngồi một mình bất động trên ghế, chỉ có thời điểm những người quanh bàn đi ra ngoài, mới khẽ gật đầu như thể từ biệt.
Khi cậu đứng dậy quay sang, lại phát hiện Yến Tri Hành đang nhìn mình.
Thẩm Yểu biết bản thân cười như thế nào là xinh đẹp nhất, chẳng chút keo kiệt nụ cười, giọng điệu thân thiết tựa như đang làm nũng với người yêu: “Sao tôi nỡ làm ngài thua tiền chứ?”
Thẩm Yểu không đắm chìm trong ván bài, ánh mắt trong trẻo như trước. Yến Tri Hành hiếm khi tiếp lời với cậu, giọng nói một mực lãnh đạm:
“Phải dám thua thì mới có gan đặt cược.”
“Vậy nếu tôi thua thì sao?” Thẩm Yểu cúi đầu nhìn về phía y nói, “Ngài có trách tôi không?”
“Không.” Yến Tri Hành nói, “Là tôi đã để cậu chơi.”
Nếu Thẩm Yểu thua, y sẽ tự mình gánh vác trách nhiệm.
Mãi đến hiện tại, Thẩm Yểu mới không nhanh không chậm hỏi: “Mọi người đặt cược bằng thứ gì vậy?”
Yến Tri Hành lời ít ý nhiều đáp: “Một tuyến vận tải đường biển.”
Lợi ích đi kèm không chỉ là một chút xíu, giả như Thẩm Yểu thua, y cũng có ngàn vạn phương pháp để lấy lại, chỉ là phiền phức hơn rất nhiều.
Cửa thang máy vừa mở ra, Thẩm Yểu muốn nói gì đó, bỗng nhiên chợt nghe thấy một hồi hoan hô nhỏ, ngay cả lớp thủy tinh của thông đạo riêng tư này cũng không ngăn được.
Thẩm Yểu theo bản năng nhìn ra bên ngoài, hiện tại là mười hai đêm, trên sân khấu vốn dĩ trống không có mấy nữ vũ công xinh đẹp, ai nấy đều yêu kiều không chút khuyết điểm, động tác thu hút quyến rũ người.
Cậu chưa từng múa kiểu này, liền có chút hứng thú đứng tại chỗ thưởng thức. Chưa được bao lâu, Thẩm Yểu ngửi được hương pheromone Omega ngọt gắt trong không khí, có chút bất đồng với mùi hương bình thường.
Thẩm Yểu từng nghe nói, có vài pheromone mang theo sự dụ dỗ, sẽ làm nhóm Alpha dễ dàng trở nên kích động.
Quả nhiên, dưới sân khấu không ít người đang nhảy nhót đã bị ảnh hưởng, tính toán trèo lên sân khấu, lại bị bức tường vệ sỹ vây phía trước ngăn lại.
Yến Tri Hành lại chẳng có chút phản ứng gì, khi y nhìn vũ công trên sân khâấ, cũng không mang một tia tìиɧ ɖu͙©, mà lại càng giống quý ngài ở tít trên cao, lãnh đạm giống hệt như ngày thường.
Loại du͙© vọиɠ đặc thù này cũng không khiến Yến Tri Hành sản sinh dao động, y thoạt nhìn quả thật rất giống một kẻ lãnh cảm, nhưng cũng vẫn là người đó, khi hôn môi cậu lại dâng lên phản ứng.
Thẩm Yểu đột nhiên muốn xác nhận phỏng đoán trong lòng một chút.
Thời điểm ngửi được hương hoa hạnh nhàn nhạt trong không khí, tim Yến Tri Hành hẫng một nhịp, y tức thì nhìn về phía Thẩm Yểu. Y nhìn thấy Thẩm Yểu đi về phía mình, đẩy y vào vách thủy tinh.
“Có muốn hôn môi tôi chúc mừng một chút không.” Thẩm Yểu nâng cằm ghé sát vào y, thu lại hết thảy gai góc, thấp giọng thì thầm nói, “Thắng lợi thuộc về hai chúng ta.”
Lưng dán lên mặt thủy tinh phía sau, lý trí nói với y nên đẩy Thẩm Yểu ra, mà khi làn môi kề cận, thần kinh của y lại như tê dại, thân thể không có cách nào nhúc nhích nổi.
Thẩm Yểu thấp hơn y một chút, thời điểm hôn phải khẽ kiễng hai chân, nụ hôn trao đến ban đầu khẽ như lông chim, như đang dò xét, cuối cùng từng chút trở nên lớn mật.
Dùng thứ người khác từng chạm qua, Yến Tri Hành luôn luôn cảm thấy ghê tởm, huống chi là hôn môi, quấn quýt đầu lưỡi trong miệng.
Nhưng khi Thẩm Yểu hôn y, y lại chẳng thấy chút khó chịu. Trên môi cảm nhận được sự mềm mại, dường như có một luồng khô nóng thoáng chốc nhen nhóm, y thậm chí cảm thấy không đủ.
Yến Tri Hành bất chợt vươn tay, khóa chặt lấy eo Thẩm Yểu, khi chạm môi lần nữa liền say đắm nhắm mắt lại.
Hôn tựa hồ sẽ nghiện, đã một tuần y không được nhấm nháp hương vị ngọt lành này. Trong vòng một tuần này, ảnh hưởng của ký hiệu khiến y lúc nào cũng muốn được gặp Thẩm Yểu, trong đầu cũng không ngừng hiện lên hình ảnh hôn môi với cậu.
Điểm này quá bất thường, cho nên Yến Tri Hành kiềm chế bản năng, hạn chế ở chung cùng Thẩm Yểu.
Hiện tại ký hiệu đã tiêu tan, hình ảnh lại không hề biến mất.
Thẩm Yểu lại bắt đầu ngửi được hương vị pheromone không quá ổn định của Alpha, cậu nhíu mày, vươn tay tính toán đẩy Yến Tri Hành ra.
Cậu dùng chút sức lực, cổ tay lại bị khóa chặt, Yến Tri Hành từ đầu đến cuối quấn quýt trong rời, hệt như bộ dáng thèm khát không thôi trong mật thất kia.
Thẩm Yểu thở dồn dập dùng hết khí lực toàn thân, mới kết thúc được nụ hôn này.
Cậu bất chấp Yến Tri Hành có phản ứng gì, mở miệng liền nói: “Nếu có thể, tôi không muốn ngửi thấy pheromone của ngài, nó luôn ảnh hưởng cảm xúc của tôi.”
Cậu nhìn Yến Tri Hành, nói dối không chớp mắt:
“Ngài cũng biết mà, độ xứng đôi của chúng ta rất cao.”