Đông Quân mỉm cười nhìn cô, xoa đầu cô sau đó véo má cô cứ như là với em bé vậy. Lộc Ninh để cho anh cấu véo một hồi sau đó không chịu được nữa gạt tay anh ra "Làm cái gì vậy?"
"Thích vậy đấy" Anh vẻ mặt đùa cợt nhìn cô.
"Đi ăn nhanh lên, tôi đói lắm rồi" Lộc Ninh ôm bụng cảm thấy không ổn, ruột gan cứ sôi òng ục lên. Anh dẫn cô đến một nhà hàng kiểu Châu Âu. Thật ra từ năm năm trở lại đây cô đã bắt đầu làm quen với những thứ mà giới thượng lưu hay làm, ăn uống, du licjk rồi nhưng nơi này lần đầu tiên cô đến, cảm nhận của cô là nó rất sang trọng, xa xỉ đến mức khiến cô hoa cả mắt lại nghĩ bụng "Nơi này ăn một bữa chắc cũng phải đến cả chục triệu chứ đùa"
"Thích không?"
"Chắc đắt lắm"
"Không cần lo, anh là chủ mà"
Cô trố mắt nhìn anh, xem ra bây giờ anh kinh doanh đàng hoàng thật không như hồi trước anh trêu cô làm xã hội đen gì đó, nghĩ đi nghĩ lại cô rốt cuộc vẫn chưa hiểu anh lắm về ngành nghề công việc của anh.
"Anh thật ra làm gì vậy?"
"Cái gì kiếm ra tiền là anh làm"
"Chi tiết"
"Quán ăn, quán bar, sòng bạc, khách sạn tóm lại là nhiều"
"Ồ, lại là một người giàu đích thực" Cô trầm trồ, mặc dù bây giờ cô cũng là người có tiền nhưng Đông Quân vẫn luôn ở một đẳng cấp cao hơn cô từ nhỏ đến giờ. Anh nhìn cô đang nghĩ đăm chiêu gì đó anh lập tức bóp miệng cô "Nếu được anh sẽ nghỉ làm hết cái đấy ở nhà chơi để em nuôi anh"
"Không, đàn ông phải có chí làm ăn chứ, sao để em nuôi anh được"
"Vậy à?" Anh mỉm cười đầy lưu manh nháy mắt với cô. Dù chưa gọi đồ nhưng đồ ăn đã tự mang ra hết rồi, cả một hàng nhân viên phục vụ bước ra đứng ở hai bên, cúi đầu đồng thanh "Chúc ông chủ và bà chủ ngon miệng"
Lộc Ninh nghe thấy vậy mặt và tai cứ từ từ đỏ ửng cả lên lại nhìn mấy người nhân viên kia cứ đứng ở đấy suốt không chịu đi, Lộc Ninh nháy mắt với anh ra hiệu ngầm, anh gật đầu một cái coi như hiểu "Bà chủ không được tự nhiên mọi người cứ làm việc đi"
Mới uống được ngụm nước lại bị anh gọi là "bà chủ" khiến cô suýt nữa thì phọt ra, trừng mắt nhìn anh ý tứ chính là "Ai là bà chủ của anh cơ chứ?"
Đông Quân nhìn biểu tình dễ thương này của cô liền không quan tâm đến nhân viên đang đứng gần đó, vọt người sang nhéo má cô một cái. Cả một tập thể nhân viên bình thường nhìn anh ít nói, thỉnh thoảng lại nổi nóng vô cớ vẫn luôn cho rằng anh là một người khó ở vậy mà không ngờ khi ngồi với "bà chủ tương lai" lại có phần đáng yêu đến thế này.
Cảm nhận được hàng chục ánh mắt đang nhìn mình, anh dường như mới nhớ ra mình vốn thường ngày là người thế nào, xem ra lại dọa đám nhân viên tội nghiệp này một trận rồi, anh hắng giọng một cái, mắt nhìn về hướng khác ra lệnh "Còn không mau đi?"
Đám nhân viên cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, ông chủ à, anh tốt hơn hết cứ giữ cái vẻ mặt khó ở của mình đi, cái vẻ mặt cute phô mai que kia dường như không hợp với anh chút nào, ghép vào cứ thấy sượng sượng.
Lộc Ninh thấy một màn này thì bật cười, hồi xưa thì bắt nạt bạn cùng lớp, bắt nạt đủ người, lớn lên lại đi bắt nạt người dưới trướng của mình, sau khi nghiêm túc lại cô nói "Anh hơi quá đáng đấy"
"Thì chính em ra hiệu mà"
Anh cũng lên nhẹ nhàng chút, hơi tội họ" Nói thế là còn nhẹ nhàng ấy, cái đồ bắt nạt nhân viên của mình, cô tự tin chắc chắn mình chưa bao giờ bắt nạt nhân viên của mình. Nhìn cả hàng nhân viên của anh mặt người này hơi tái, mặt người kia tái vừa, mặt người kia thì như chín hết, tóm lại rất giống sắc thái của mấy miếng bò bít tết. Tự nhiên vòng đi vòng lại một hồi lại nhớ đến cô rất đói đến đấy để ăn. Cô thôi không đôi co với anh nữa tập trung ăn uống, cảm thấy rất hợp khẩu vị của cô, cô nhìn anh ra hiệu món anh rất được.
Anh mỉm cười một cái "Làm theo công thức mà em thích thì sao không ngon được"
Cô nghe thấy lập tức ngẩng đầu lên đầy bất ngờ, trong trí nhớ của cô hình như chưa bao giờ tiết lộ khẩu vị đồ ăn của cô với ai khác, chỉ có mẹ nuôi là hiểu nhất mà mẹ nuôi lại có phần cuồng nhiệt với tên lưu manh này. Cô nheo mắt nghi ngờ nhìn anh "Sao anh biết?"
"Học mẹ em"
"Thấy chưa, biết ngay mẹ lại bán đứng con...mà khoan...anh học vậy anh.."
"Bữa này anh làm cho em" Anh nhàn nhạt trả lời đưa một miếng thịt cho vào miệng nhai như không có chuyện gì xảy ra còn dường như Lộc Ninh sốc đến tận óc. Không thể ngờ được cái người này nấu ăn mà còn...nấu ăn cho cô.
Nhìn cô cả một khuôn mặt như thỏ thế kia thật không thể nhịn cười, anh mỉm cười nhàn nhạt "Sao? Xúc động đến mức muốn lôi anh đến cục dân chính rồi chứ gì?"
Đúng là không lúc nào đúng đắn được, cái gì mà cục dân chính, từng này sao mà đủ để cô tự nguyện còng tay mình vào tay anh được chưa, còn phải hơn như thế. Chỉ vì một bữa ăn mà lôi anh đến cục dân chính kì thực có hơi...mất giá!