Sau buổi thượng triều tất cả điều được tiến hành theo kế hoạch một cách nhanh chóng. Anh thì bị nhạt phụ bắt về Bình An Vương phủ để tịnh dưỡng.
Tại sảnh chính phu nhân và Đinh Yên đang ngồi trò chuyện. Lúc này anh và vương gia cũng về đến.
-Tuệ Đinh Dung: Nhìn thấy bóng dáng cả hai bà cười tươi hỏi “Cả hai về rồi sao? Mọi việc như nào rồi?”
-Triệu Quốc An: Nhanh chóng bước vào sảnh ngồi xuống nói “Hiền tế của ta sao có thể làm thất vọng được. Ngồi xuống uống trà ta sẽ kể cho người nghe.” Uống một ngụm trà “Là thế này…”
-Tuệ Đinh Dung: Nhìn anh “Không thể ngờ Gia Khanh có thêm tài kinh doanh sao?”
-Bạch Tử Khiêm: Cười gượng “Khanh nhi không có tài đó đâu. Chỉ là lấy ý kiến từ nhiều người để rút ra phương án tối ưu thôi ạ.”
-Triệu Đinh Yên: Nhìn anh “Quận mã có phần khiêm tốn nhỉ. Trả phải trước đó cũng đã giúp Nghiên Dương và Tịnh Kì qua qua giai thiếu nguồn cung sao?”
-Tuệ Đinh Dung: Bất ngờ “Thì ra người giúp lần đó là Khanh nhi sao? Sao giờ mới nói chứ?”
-Triệu Quốc An: Cười tươi “Không người người giúp không ai xa lạ. Bây giờ Yên nhi mới nói ra.”
-Triệu Đinh Yên: Nhìn anh rồi nói “Do quận mã là không có ý muốn nói. Nên Yên nhi cũng không nói. Giờ cũng đã lấu chắc có thể nói rồi nhỉ?”
-Bạch Tử Khiêm: Ngượng ngùng tai đã đỏ lên hết, cúi đầu nói “Mọi mọi người đừng có nói nữa. Con cũng không tốt gì đâu, làm điều có mục đích hết á. Nên… nên…”
-Triệu Đinh Yên: Mỉm cười “Quận mã là đang ngại sao?”
-Bạch Tử Khiêm: Cúi đầu đứng dậy “Khanh nhi đi đi về phòng trước ạ.” Rất nhanh chóng rời đi, ở đây mọi người cứ khen này kia làm anh ngại muốn chết. Anh là người làm việc gì rất là không muốn cho nhiều người biết. Nên việc tung hô khen ngợi anh rất hiếm khi mà nếu có thì anh sẽ cảm thấy ngại lắm.
--------------------
Anh và nàng cũng bình bình lặng lặng trải qua những ngày vui vẻ tại Bình An Vương phủ. Nàng có những hành động chăm sóc và quan tâm anh hơn trước. Anh thì không dám hi vọng chỉ nghĩ nàng ở phủ vương gia nên làm thế cho phu thê vương gia xem vị vậy anh không dám nghĩ nhiều sợ bản thân thất vọng cho coi. Anh cũng tỏ ra bình thường hết mức mà cùng nàng trải nghiệm những ngày tuyệt với ở đây. Cả hai ăn uống, cùng ngủ chung trên một chiếc giường cùng trò chuyện với nhau và cũng kể cho nhau nghe những gì bản thân biết.
Và hôm nay cũng là ngày thứ sáu cả hai ở lại phủ. Anh cùng nhạt phụ tiến cung nghe báo cáo về tình hình hạn hán ở các vùng được thực hiện theo kế hoạch đã như thế nào có cần bổ sung hay gì không.
Tại đình viện riêng của nàng
-…: “Thưa quận chúa Liêu Phó Tướng đến phủ muốn diện kiến người.”
-Triệu Đinh Yên: /Sao lại đến đây?/ “Mời vào.”
Lúc sao Cao Lãnh được người hầu thân cận đưa đến gặp nàng. Huynh trong vô cùng vui vẻ mặt đầy hứng khỏi.
-Liêu Cao Lãnh: Tiến nhanh về hướng hiên đình mà nàng đang ngồi “Đinh Yên muội!”
-Triệu Đinh Yên: Nhíu nhẹ mài “Liêu Phó Tướng hôm nay đến đây là có việc gì?”
-Liêu Cao Lãnh: Rất nhanh nắm tay nàng “Muội khoẻ không, hắn có ức hiếp muội không? Ta nhớ muội lắm.”
-Triệu Đinh Yên: Rút nhanh tay, giọng có phần khó chịu “Liêu Phó Tướng xin tự trọng. Ta là nữ nhân đã có chồng, không kể đến phu quân mà ai nhìn thấy thì ra thể thống gì.”
-Liêu Cao Lãnh: Cười tươi “Ta xin lỗi chỉ là gặp được muội ta rất vui.”
-Triệu Đinh Yên: “Mời Liêu Phó Tướng ngồi. Và đến đây gặp ta có việc gì.”
-Liêu Cao Lãnh: Nhìn nàng say đắm “Ta có chuyện cần hỏi, cần muội trả lời thật. Và ta cũng sẽ kể muội nghe một chuyện hệ trọng.”
-Triệu Đinh Yên: Mắt nhìn huynh có phần thăm dò “Xin cứ nói.”
-Liêu Cao Lãnh: Cười nhẹ “Từ khi muội thành hôn đã chưa từng cùng hắn động phòng phải không?”
-Triệu Đinh Yên: Nhìn huynh với vẻ mặt vô cùng bất ngờ. Nhưng cũng điềm tĩnh đáp lại “Đây là chuyện riêng giữa của ta. Liêu Phó Tướng lại tự ý hỏi thẳng có phải là quá bất lịch sự.”
-Liêu Cao Lãnh: Nhẹ nhàng nói “Ta biết là vậy nhưng nếu nhưng là chưa từng thì muội là nữ nhân còn trong trắng.”
-Triệu Đinh Yên: Nhíu mài đến nổi hai hàng mài dính chặt, giọng đã khó chịu vô cùng “Bổn quận chúa xin nhắc lại, đây là chuyện riêng của ta. Nể tình đã quen nhau trước đó không muốn trách tội ngươi. Nên đừng có gắng ăn nói hàm hồ.”
-Liêu Cao Lãnh: Vội giải thích “Ta ta không nói năng hàm hồ mà là thật. Muội tin ta, nếu muội không hề thuộc về hắn thì ta sẽ cầu xin hắn chấp nhận kí giấy hưu và cưới muội dù bất kì giá nào. Hắn và muội thật chưa quá phận. Đó chỉ là kế hoạch do hoàng thượng cùng Vương gia và phu nhân sắp xếp để hắn chịu trách nhiệm, hắn không hề biết chuyện này, lúc đầu hắn đã một mực từ chối cho chúng ta ở bên nha, nếu giờ đây hắn biết được chắc chắn sẽ tác thành cho chúng ta nên muội…”
-Triệu Đinh Yên: Quát vào mặt Cao Lãnh “IM LẶNG CHO TA.” Huynh im bật. /Là ta trách nhầm huynh sao. Là không phải do huynh, chính chính tay ta đã tát lên mặt huynh ấy, cùng những lời chỉ chích lân mạ. Tên ngu ngốc cái gì cũng tự chịu đựng sao? Bản thân là nạn nhân lại bị kết tội oan./
-Liêu Cao Lãnh: Bất ngờ ôm nàng vào lòng “Ta biết muội rất sốc nhưng nếu không tin tối nay đến sau hậu viện ta chứng minh cho muội.” Nàng do suy nghĩ lung tung mà bị huynh ôm không kịp phản ứng.
-Bạch Tử Khiêm: Nắp một bên lối vào cửa biệt viện /Bản thân từ hung thủ lại chở thành nạn nhân. Khốn kiếp, nếu ta nếu ta tỉnh táo hơn sẽ không để nàng bị chịu khổ rồi./ Rời đi /Khi biết được sự thật chắc hẳn nàng vui lắm phải không nàng ơi. Ngay từ đầu thật sự chúng ta là hai đường thẳng song song rồi. Giờ ta biết mình cần nên làm gì rồi./
-Triệu Đinh Yên: Giật mình đẩy huynh ra. Hét “Ta đã nói là đừng bao giờ làm hành động đó rồi kia mà.”
-Liêu Cao Lãnh: Lui về sau vài bước. Nhẹ giọng nói “Ta xin lỗi, ta biết lúc này có những thứ bất ngờ muội khó chấp nhận. Nhưng ta xin muội ta có thể chứng minh lời mình nói.”
-Triệu Đinh Yên: Giọng lạnh “Ta không cần. Dù gì tất cả cũng thành ra như vậy đừng cố chối cãi, không có ít gì đâu. Giờ xin Liêu Phó Tướng về cho ta cần được nghỉ ngơi. Cũng cảm ơn vì đã cho ta biết câu chuyện, ta sẽ kiểm chứng lại thực hư.” Định quay người rời đi.
-Liêu Cao Lãnh: Nắm tay nàng “Ta không cần lời cảm ơn, muội cũng không cần mất sức tìm hiểu. Ta muốn chính mình chứng minh lời nói của bản thân.”
-Triệu Đinh Yên: Rút tay “Bằng cách?”