Sau bữa ăn anh cũng đã được hoàng thượng cho xuất cung hồi phủ, nhưng khi nào có lệnh thì phải vào cung thương thảo chính sự.
(Nhớ lại)
-Hoàng Đế: “Những người ngày hôm nay biết nếu để cho một ai nữa biết thì đừng trách Trẫm. Trẫm muốn kế hoạch sẽ tiến triển thuận lợi như dự định. Tất cả đã rõ?” Mắt sắc lạnh. Tất cả điều hành lễ “chúng thần đã rõ.”
-Bạch Tử Khiêm: /Hừ thì ra là lấy mình làm mồi nhử sao? Dụ rắn ra khỏi hang sao./ “Hoàng Thượng thần xin được phép hồi phủ thăm gia đình ạ.”
Trên Đường về Phủ Tướng Quân.
-Bạch Gia Khánh (Nguyên Soái): “Khanh nhi cứ như bình thường đừng quá nghĩ ngợi mọi việc. Con vẫn là hài nhi của ta.”
-Bạch Tử Khiêm: Cười tươi “Con rõ rồi phụ thân.”
Tại Phủ Tướng Quân, Thanh Di với bụng cũng đã vượt mặt đang đi dạo cùng mẫu thân đại nhân, nhị ca thì đã nhận được thư hẹn ra ngoài.
-…: Chạy hớt hãi, hét lớn “Lão…Lão gia và Tam…Tam công tử hồi phủ rồi…Thưa lão phu nhân.” Cả hai hướng mắt nhìn nhau miệng thì cười đến vành tai. Họ hướng đến đại sảnh, Anh và Nguyên Soái đang ngồi uống trà.
-Bạch Tử Khiêm: Trông thấy Ngọc Tiêu Vân và Thanh Di thì liền đứng bất dậy đi về hướng họ “Mẫu thân, Tẩu Tẩu cả hai điều hảo an khang.”
- Liễu Thanh Di: Cầm hai vai anh xoay vòng vòng không trả lời câu hỏi mà còn hỏi ngược lại anh “Đệ trông gầy hơn trước? Ở trong đấy có vẻ quá khó khăn rồi. Cũng do đệ tự chuốt khổ tin người quá…”
-Ngọc Tiêu Vân: Cười tươi rồi ngăn cản “Ấy được rồi Thanh Di con là đang làm Khanh nhi chống mặt muốn ngất ra đấy.”
- Liễu Thanh Di: Ngừng lại cúi đầu “Con xin lỗi, nhưng con cũng vì lo cho đệ ấy quá thôi.”
-Bạch Tử Khiêm: Cười tươi vì nhận được sự quan tâm của Thanh Di như một người tỷ tỷ ruột “Không sao. Đệ rất tốt, đa tạ tỷ tỷ qua tâm đệ đệ này.” Mọi người điều bất ngờ.
-Bạch Gia Khánh (Nguyên Soái): “Tỷ tỷ sao. Vậy Khanh nhi xem Gia Khang là Tỷ Phu sao?” Nhướng mài.
-Bạch Tử Khiêm: Dìu cả hai ngồi xuống ghế rồi rót trà “Đúng là vậy luôn, tẩu tẩu chịu được tính của nhị ca là cũng giỏi đấy.”
-Ngọc Tiêu Vân: Trêu chọc “ Nhưng ta nhớ không nhầm có người nói: mẫu thân nên sợ nhị ca bị ức hiếp thì hơn.”
-Liễu Thanh Di: Hùa theo mà trêu anh “Phải đấy con vẫn còn ấm ức thưa mẫu thân.”
-Bạch Tử Khiêm: Bất mãn ngồi xuống chống cằm “Chỉ là câu nói đùa, cả hai thật sự ghi nhớ và tính toán.”
Sau một lúc nói chuyện vui đùa thì anh và phụ thân điều về biệt viện tắm rửa thay y phụ, và dùng thiện. Nguyên Soái cũng đã thông báo về việc dự tiệc mừng vào đầu tháng sau cho Ngọc Tiêu Vân và Thanh Di được biết.
-Bạch Tử Khiêm: Phóng lên giường nghĩ ngơi “Tẩu Tẩu nói Đinh Yên Quận Chúa không phải là người viết tấu sớ. Vậy có thể là ai nhỉ. Nhưng không phải nàng là được.” Thở dài “Khoảng cách của chúng ta quá xa rồi. Nhưng mình nhớ và muốn được gặp nàng quá đi. Từ khi ở Nội Điện thì tới giờ vẫn chưa gặp. Huhu.”
--------------------
Hôm nay kinh thành có phần nhộn nhịp. Trước phủ Bình An Vương Gia có một đám người đứng trải dài. Đi đầu là Liêu Thái Sư và Liêu Cao Lãnh phía sau là hơn hai mươi tên gia đinh bê mâm tráp.
Tại Đại Sảnh phủ Vương Gia. Triệu Quốc An và Tuệ Đinh Dung ngồi ở chính sảnh. Triệu Quốc Khải ngồi bên phía phải đối diện với hai phụ tử nhà Liêu Gia.
-…: Chạy đến biện viện riêng của Đinh Yên “ Tiểu thư, đúng là Liêu phó tướng cùng phụ thân của ngài ấy đến cầu thân.
-Triệu Đinh Yên: Đang ngồi ở hiên đình đánh đàn thì dừng lại ngước lên hỏi “Là Liêu huynh.” Thấy nô tỳ cân thân gật đồng thì nàng có phần hơi nhíu mài. “Ta không hề nghe huynh ấy có lời nói nào trước đó với ta. Sao bỗng dưng lại đột ngột như vậy?”
-…: Cười tươi “Chắc là Quận mã gia tương lai muốn tạo bất ngờ cho người đó Tiểu thư.”
-Triệu Đinh Yên: Nhíu mài “Xàm ngôn, ngươi là đang ăn nói không đứng đắn.”
-…: Bĩu môi nói nhỏ “Chỉ là nô tỳ nói sự thật thôi mà, chẳng phải tiểu thư và Liêu phó tướng đã tâm đầu ý hợp từ lâu.”
-Triệu Đinh Yên: Trừng mắt “Miệng lại muốn nói nữa.”
-…: Cúi gầm mặt “Dạ nô tỳ không dám.”
-Triệu Đinh Yên: “Ngươi lui ra đi. Có gì thì thông báo ta.” Đánh tiếp đoạn nhạc còn dang dỡ. Vừa đánh vừa suy nghĩ nhưng nhìn vào chẳng ai biết được thái độ thật sự của Nàng là gì. Buồn vui hỉ nộ điều không sắc nàng luôn thoát tục giữ nhân gian này.
-Liêu Thái Sư: Cung kính lời nói nhã nhặn “Thật ra Liêu mỗ đến đây là để ngõ ý cầu thân cho Lãnh nhi cùng Triệu Quận Chúa. Cả hai cũng đã biết nhau từ nhỏ, Lãnh nhi cũng có tình ý với Quận Chúa. Nên Liêu mỗ mạo muội đến phủ Vương Gia ngõ lời tác hợp cho đôi trẻ.”
-Triệu Quốc An: Uống một ngụm trà “Bổn Vương thật tình chẳng muốn gã nhi nữ này. Vì Nàng là bảo bối của bổn vương. Nhưng bổn vương sẽ tôn trọng quyết định của Nàng. Sẽ cho người trả lời sau với Liêu Thái Sư.
-…: “Tiểu thư, lão gia không có ý kiến, và người muốn giao lại quyết định cho tiểu thư.”
-Triệu Đinh Yên: Nhíu mài “Cách hành sử của phụ thân không đúng lắm.”
-…: “Ý của tiểu thư là lão gia có ý từ chối.”
-Triệu Đinh Yên: “Có thể là vậy. Người rất có thiện cảm với Liêu huynh. Không những thế qua lời kể của ngươi mẫu thân cũng không có lời nói đã động.”
-…: “Hay là tiểu thư quá nghĩ nhiều rồi. Nô tỳ chỉ nghĩ là Lão gia và phu nhân tôn trọng quyết định của người thôi.”
-Triệu Đinh Yên: Gật đầu “Ta cũng mong là vậy.”
--------------------
Phủ Hoàng Tử
-Triệu Quốc Khải: “Nhị Hoàng huynh. Huynh có nghĩ Liêu Thái Sư là có âm mưu gì.”
-Nhị Hoàng Tử: “Ta cũng không rõ. Tứ Hoàng Đệ nghĩ như nào về việc cầu thân đột xuất này.”
-Tứ Hoàng Tử: “Đệ nghĩ có thể cũng là kết hoạch của bọn người Đại Hoàng Tử, muốn có sự hậu thuẩn và phò trợ của các bậc lão nhân thì sao.”
-Nhị Hoàng Tử: Gật đầu “Cũng rất có thể.”
-Triệu Quốc Khái: “Nhưng mà Nhị Hoàng huynh. Người có nghĩ từ khi Bạch Gia Khanh đưa kiến nghị lấy lòng Hoàng Thượng thì như gần ta mất đi sự hậu thuẩn khá lớn từ Hòa An Vương và Tam Hoàng Tử cũng mất đi cả ngôi vị.”
-Liễu Tuấn: “Tôi lại không nghĩ vậy. Đó cũng là một bước ngoặc cho Nhị Hoàng Tử tiếng đến ngôi vị Thái Tử.”
-Nhị Hoàng Tử: Nhíu mài “Đừng tranh luận nữa. Hắn làm việc khó đoán nhưng tất thẩy ta cũng có thứ bảo hộ phía sau. Hắn sẽ không dám phản.”