Hồi đó chúng tôi vẫn là học sinh cấp ba, mối quan hệ của chúng tôikhông được nhiều người ủng hộ, bởi cái gọi là phân biệt giàu nghèo vẫncòn tồn tại sâu sắc trong tiềm thức của tất cả mọi người. Phác Xán Liệtlà con nhà gia giáo, giàu có cả về tiền tài và vật chất, còn tôi là concủa người làm thuê, cha mẹ không có nghề nghiệp ổn định, gia cảnh túngthiếu đến mức tiền ăn học của tôi cũng phải chắt chiu từng đồng một mớicó..
Chuyện tôi và Phác Xán Liệt cùng một chỗcó thể là chuyện khó tin nhất tin trước tới giờ, bởi chưa từng có một ai nghĩ chúng tôi sẽ hẹn hò cùng nhau. Phác Xán Liệt mặt lạnh, hắn khôngbao giờ quan tâm đến cảm nhận của mọi người, nhưng tôi thì khác, đối với bất kì ánh mắt nào tôi cũng cảm thấy vô cùng tự ti.
Có một lần, Phác Xán Liệt nói với tôi
”Có anh ở đây, em sợ cái gì chứ”
Có lẽ là cảm thấy tôi lo lắng nên hắn mới xuống nước an ủi như vậy, nhưng không sao, đó cũng là lời khuyên hữuích cần thiết nhất lúc bấy giờ đối với tôi. Mặc dù sau đó còn rất nhiềuvấn đề khác cản trở chuyện tình cảm chúng tôi, nhưng tôi tin chỉ cần cóXán Liệt bên cạnh, tôi đều có thể vượt qua một cách dễ dàng...
Lúc này nằm trong lòng Xán Liệt, ngắmnhìn hắn bận rộn xem tài liệu cho dự án sắp tới của công ty, tôi chợtcười khúc khích, hỏi hắn một câu mà tôi đã thắc mắc từ rất lâu rồi
”Này, vì sao trong hàng triệu người tồn tại, anh lại nhìn trúng em?”
Hắn vẫn tiếp tục làm việc mà không thèm để ý đến những gì tôi nói, thế nhưng khuôn miệng lại lạnh nhạt đáp trả
”Tại lúc đó em béo quá, nhìn em thôi là chẳng thể thấy ai khác nữa rồi”
“....”
Khụ, lần nào hỏi câu trả lời cũng sẽ như vậy. Không sao, tôi quen rồi.