Hôm sau đến trường, tất cả đều trở về trạng thái bình thường.
Bảy giờ rưỡi, trong lớp vẫn ồn ào như cũ. Vệ Hòa Bình một bên gặm bánh mì, một bên bắn nước miếng văng tung tóe với bạn học ngồi phía sau. Những ngày không có Lưu Sướng, Vệ Hòa Bình nói trên diễn đàn của trường nghe được vài chuyện của Omega, lộn xộn kinh khủng.
Lưu Sướng về nhà suy nghĩ mấy ngày chỉnh đốn rất nhiều, Vệ Hòa Bình thành công hoàng bào gia thân*, trở thành độc nhất hàng đầu. Nghe cậu ta nói chuyện, Lưu Sướng bên kia không nhịn được bịt lỗ tai làm bài tập.
*Hoàng bào gia thân (黄袍加身): Câu thành ngữ chỉ công cuộc đảo chính trong triều đình thời xưa, đối với thế giới hiện đại thì cũng là đảo chính nhưng hiểu theo nghĩa lấy lại được lợi thế sau khi mất khá nhiều thứ.
Biên Bá Hiền chưa kịp bước vào cửa trước liền nghe thấy Vệ Hòa Bình chỉ e sợ thiên hạ không loạn ở trong lớp gân giọng nói: “Ui trời, bỏ phiếu? Các cậu hỏi tôi bầu cho ai thế? Ha ha ha… hôm qua tôi nhìn thấy Biên Bá Hiền nằm trong top, dĩ nhiên sẽ bầu cho cậu ấy rồi!”
Biên Bá Hiền dừng lại, lui về phía sau một bước, đi vòng qua cửa sau. Trên bàn đặt một ly trà sữa kèm theo một tấm note nhỏ: “Cacao phô mai sữa, ba phần đường” kèm theo một icon mặt cười.
Biên Bá Hiền cầm tấm note lên nhìn vào icon.
Phác Xán Liệt trả lời Wechat không giống vậy. Nghê Lê vẽ một vòng cung dấu hai chấm, Phác Xán Liệt chỉ đơn giản là ·v· khiến Biên Bá Hiền cảm thấy cay mắt.
Biên Bá Hiền tiện tay vo tròn tấm giấy. Bàn sau đã đến, cặp sách ở đó nhưng người thì không thấy đâu. Theo lẽ thường cậu sẽ tìm tai nghe, lấy bừa quyển sách nào đó, giờ tự học đã bắt đầu ngủ, ngủ một giấc đến hết tiết đầu tiên.
Tiết đầu là giờ toán của Lâm Phi, đến khi Biên Bá Hiền tỉnh lại thì Lâm Phi đã kẹp giáo án ra khỏi lớp.
Hôm nay không tìm cậu, hôm qua cũng không tìm.
Đánh học bá sẽ có hậu quả gì? Chuyện này Biên Bá Hiền lớp mười đã thử qua, hậu quả chính là người bị đánh khóc tức tưởi chạy đi tố cáo với chủ nhiệm, còn phóng đại sự việc lên khiến cho chủ nhiệm giận đùng đùng đến tìm cậu.
Phác Xán Liệt là Alpha, có lẽ sẽ có chút ương ngạnh, nhưng dù sao cũng không khác với những người ngoài kia.
Nhưng mà hình như hai hôm nay hơi bình yên vô sự…
Biên Bá Hiền từng nghĩ Phác Xán Liệt sẽ giống như Tống Tuấn, Lưu Dục Tú đổi thành Lâm Phi, hắn sẽ đứng trước mặt ông giống như Tống Tuấn trong quá khứ, bày ra bộ dạng tủi thân chỉ vào cậu: “Cậu ta động thủ đánh người, còn uy hiếp em!”
Lần ấy Tống Tuấn gào khóc nói: “Cậu ta muốn đánh dấu em!”
Bây giờ Phác Xán Liệt dĩ nhiên sẽ nói: “Cậu ta là một Omega!”
Nghĩ đến đây, Biên Bá Hiền dần nổi lên ác cảm.
Cậu là một Omega, thật sự đáng ghét.
Nhưng Lâm Phi không đến tìm cậu, có lẽ do chủ nhiệm quá bận bịu nên không có thời gian. Biên Bá Hiền không nghe thấy, cũng chưa nhìn thấy có người ở sau lưng cậu xì xào bàn tán, cười nhạo cậu như kiểu: “Cậu ta là Omega đó.” Chưa từng!
Một khi bí mật xuất hiện vết nứt, cả thế giới nhất định sẽ dòm ngó bạn.
Biên Bá Hiền ngồi dậy, cậu thấy Lâm Phi ở hành lang thu xếp bài tập cho đại diện môn.
Trong lớp ầm ĩ, mỗi người đùa giỡn một kiểu, tất cả đều không liên quan gì đến cậu.
Không biết là ai, cũng không biết đang nói chuyện gì, Biên Bá Hiền nghe có người gọi mình một tiếng… Cũng không tính là gọi, chẳng qua là đang nói chuyện trên trời dưới đất lại nhắc đến tên cậu.
“Biên Bá Hiền đó, cậu ta…”
Biên Bá Hiền phút chốc cuộn chặt tay.
“… Chả hiểu sao, cái chuyện bình chọn kia, một đám Omega đâu ra thêm mấy tên Alpha. Thật là, muốn quậy cũng phải xem có phải chuyện quan trọng hay không chứ…”
Biên Bá Hiền từ từ buông lỏng tay. Cậu đứng lên, kéo mũ áo che kín đầu rồi đi ra ngoài.
Biên Bá Hiền tạm thời không muốn nghe đến tên mình từ người khác nữa. Cậu cúi đầu, không chú ý, đụng trúng ai đó. Ngẩng đầu nhìn, phát hiện đối phương cũng đang nhìn về phía mình.
Phác Xán Liệt mỉm cười, “Xin lỗi.”
Biên Bá Hiền liếc hắn, đi ngang qua đối phương.
Bên cạnh Phác Xán Liệt là Trần Phùng Trạch và một nam sinh khác, hai người bọn họ đều là ủy viên kỷ luật. Trần Phùng Trạch như thường ngày đụng bả vai Phác Xán Liệt, ánh mắt nhìn theo bóng lưng kia, chậc lưỡi, “Haizz… Chủ tịch, không phải chứ? Biên Bá Hiền nhìn thấy cậu sắc mặt hình như hơi… quan hệ hai người không tốt à?”
Không giống với khi trả lời Lâm Phi, khóe miệng Phác Xán Liệt khẽ nhếch, “Xảy ra chút vấn đề.”
Trần Phùng Trạch lắc đầu, “Với tính khí của Biên Bá Hiền, không lẽ không đánh nổi cậu?”
Đã đánh rồi đấy thôi.
Nhưng Phác Xán Liệt vẫn như có như không trả lời: “Tôi không đánh nhau.”
“Đúng, người văn minh.” Trần Phùng Trạch gật gật đồng thuận, cậu ta lại hỏi: “Ê mà, trên diễn đàn trường có cuộc bỏ phiếu đó, cậu có bầu cho ai không?”
Phác Xán Liệt liếc nhìn: “Bỏ phiếu?”
Nam sinh bên cạnh chen miệng vào: “Là chủ đề “Các cậu muốn cùng Omega nào nói lời yêu thương nhất” giống đợt bầu chọn đợt nghỉ hè vừa rồi.” Nói xong quay lại hỏi chủ tịch ban kỷ luật: “Trần Phùng Trạch, cậu bầu cho ai vậy?”
Trần Phùng Trạch đen mặt: “Tôi có bạn gái, tôi còn dám bầu cho người khác sao?” Cậu ta nghiêng đầu Phác Xán Liệt ranh mãnh hỏi: “Có để tâm ai chưa?”
Phác Xán Liệt nhún vai, “Không có.”
“…” Trần Phùng Trạch bất đắc dĩ thở dài, “Cậu thử lên xem một chút đi, chẳng lẽ cậu không có chút ảo tưởng nào về thời thanh xuân tươi đẹp với ai sao?”
Phác Xán Liệt cười một tiếng, “Thanh xuân tươi đẹp?”
Trần Phùng Trạch lựa chọn câu từ, đáp: “Ý là cậu thích mẫu người kiểu gì đấy?”
“À, có thể là…” Khóe miệng Phác Xán Liệt vẽ ra một đường cong, “Nhảy cao, chạy nhanh, thân thể, tố chất khỏe mạnh.”
“…”
Trần Phùng Trạch nhíu mày, “Cao hơn ngài, nhanh hơn ngài, mạnh hơn ngài, có phải ngài đang ảo tưởng về Olympic không?”. ngôn tình hài
Chuông reo thông báo tiết hai lặp lại hai lần, nhưng bàn trước của Phác Xán Liệt vẫn chưa quay lại.
Tiết hai là tiết Anh ngữ, cho đến khi tan lớp bàn trước cũng chưa về, ngay cả ngồi cùng bàn với bàn trước hiếm khi quay về lớp học, bây giờ đang trốn dưới sách tiếng Anh chơi game.
Cơ bản là người kia muốn cúp cua, Phác Xán Liệt nghĩ vậy.
Rồi đến buổi trưa sau khi tan học, người kia vẫn không thấy đâu. Giờ học buổi chiều, chỗ ngồi trống không như cũ.
Giáo viên khác hoặc bất kì ai nhận ra chỗ ngồi của Biên Bá Hiền trống trơn đều làm như không thấy, chỉ có lão Lâm tới hỏi: “Biên Bá Hiền đâu rồi?”
Triệu Thiên Thanh gãi đầu, nói đúng sự thật: “Không biết ạ. Buổi sáng sau khi hết tiết đầu đã không thấy cậu ấy.”
Lão Lâm nhíu mày, lại hỏi Phác Xán Liệt: “Em có nhìn thấy Biên Bá Hiền không?”
Phác Xán Liệt lắc đầu.
Lão Lâm hỏi mấy bạn học lân cận họ đều không biết, vì vậy ông đi tìm điểm cuối của sự thật: “Vệ Hòa Bình, Biên Bá Hiền đâu?”
Vệ Hòa Bình cúi đầu, âm thanh rầu rĩ: “Không… không biết…”
“Nói thật!” Lão Lâm nạt một tiếng.
Vệ Hòa Bình lập tức ngồi thẳng người, nhắm hai mắt lại, “Thưa thầy, Biên Bá Hiền ra ngoài rèn luyện thân thể rồi ạ!”
Trong lớp cười ầm lên một trận. Lâm Phi im lặng một lát, chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
***
Trong ba khu phố phía Đông của Nhị Trung có một chỗ có công viên. Bởi vì hầu như đều là sườn núi dốc nên ban ngày công viên có một vài nhóm đến để trượt ván, đến buổi tối lại trở thành quãng trường để các lão bà khiêu vũ.
Một người mặc hoodie trùm kín đầu lướt ván trượt dọc theo các bậc thang, tốc độ càng lúc càng nhanh, đầu ván trượt hất lên cao theo góc độ xoay một vòng, hai chân người kia nhấc khỏi ván, đế giày nặng nề rơi xuống mặt ván.
“Lạch cạch ——” Ván trượt chạm đất, dọc theo quán tính tiếp tục đi về trước.
Vài thiếu niên cầm ván trượt kia nhìn cậu huýt sáo. Biên Bá Hiền không ngẩng đầu cũng không dừng lại, trong túi rung lên hồi chuông điện thoại.
Người gọi đến không có trong danh bạ.
“A lô?”
Sau khi biết là ai gọi, suýt nữa Biên Bá Hiền trượt ván đâm vào thân cây trước mặt.
Lâm Phi: “Biên Bá Hiền? Em lưu số điện thoại người thân là số của em à?”
Biên Bá Hiền dừng động tác, không trả lời.
“Được, lưu thì lưu đi.” Lâm Phi không chút khách khí, quát lớn: “Đi học không xin phép nghỉ đã chạy ra ngoài, cúp cua cúp cua, em lớn gan thật, bây giờ đang ở đâu?”
“Công viên.”
Lâm Phi cũng không vì Biên Bá Hiền thành thật mà cảm thấy yên tâm hơn, ngược lại có chút lo lắng: “Em có biết bây giờ vẫn đang trong tiết không? Em ra công viên làm gì?”
Biên Bá Hiền không nói lời nào.
“Trong vòng hai mươi phút nữa quay về trường.”
“Cũng sắp tan học rồi.” Biên Bá Hiền lười biếng dựa vào ván trượt ngồi bên thân cây, trả lời: “Em quay về cũng chỉ để ngủ, ngày mai đi thầy.”
Lâm Phi lại tăng âm lượng: “Chỉ mới hết tiết đầu thôi, tan học cái gì? Em cũng biết mình quay về sẽ ngủ à? Không định thay đổi bản thân sao?”
Lâm Phi là người đầu tiên gọi cho Biên Bá Hiền bảo cậu coi lại chính mình. Biên Bá Hiền nghĩ, nếu là Lưu Dục Tú của lớp mười năm ấy, đoán chừng cậu đã bị bỏ mặc từ lâu rồi.
Không hiểu học sinh, còn nói đạo lý chó má! Lưu Dục Tú là vậy.
Biên Bá Hiền ngồi trên ván trượt nghe lão sư nói đầy hai tai, tay không rảnh rỗi đốt điếu thuốc.
Thấy Biên Bá Hiền không nói gì, Lâm Phi cho là cậu vì thành tích kém nên không thích đi học mới cúp cua, giọng hòa hoãn hơn: “Chỉ cần bắt đầu cố gắng, lúc nào cũng không tính là muộn. Nếu học tập em khó khăn, có thể tìm lớp trưởng, cũng có thể tìm Xán Liệt…”
Biên Bá Hiền gảy điếu thuốc, đột nhiên hỏi: “Thầy, Phác Xán Liệt có nói với thầy chuyện gì không?”
“Em muốn hỏi gì?”
Muốn hỏi chuyện cậu ở nhà vệ sinh tiêm thuốc ức chế, muốn hỏi có phải Phác Xán Liệt đã nói với thầy cậu chính là Omega hay không?
Biên Bá Hiền giật giật khóe môi, trầm giọng: “Phác Xán Liệt không tố cáo em với thầy sao?”
Lâm Phi ngạc nhiên: “Em với Phác Xán Liệt xảy ra mâu thuẫn à?”
“Cũng coi như là vậy.”
“Nhưng Phác Xán Liệt không nói gì với thầy.” Lâm Phi bổ sung thêm: “Em ấy còn nói quan hệ của hai đứa rất tốt.”
Biên Bá Hiền: “?”
Lâm Phi thở dài, tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Cũng là người lớn cả rồi, suốt ngày suy nghĩ tố cáo tố cáo… Bá Hiền, em là đàn ông, là một Alpha, tấm lòng không thể rộng rãi được sao?”
Biên Bá Hiền: “…”
Lâm Phi suy nghĩ một chút, nghiêm túc cảnh cáo: “Trước khi hết tiết thứ hai thì quay về trường, nếu không ngày mai đừng tới nữa.”
Lâm Phi muốn cúp điện thoại, bạn học Biên Bá Hiền đột nhiên hỏi: “Vậy… nếu không thì… em… em ngày mai khỏi tới nha?”
Lão Lâm: “??”