Trời còn chưa sáng. Hôm nay trời nhiều mây nên phá lệ sáu giờ sáng rồi vẫn còn tối đen, sao nhỏ li ti vẫn chưa biến mất.
Có ba mươi bốn mươi tòa nhà cũ kĩ ẩn mình dưới bóng tối dưới bình minh, từng nhà sát cạnh cửa sổ phòng bếp đều “tí tách” chảy xuống mấy vết dầu vàng, dưới lầu còn có mấy sạp nhỏ, tiếng xe điện xe ba bánh giao hàng chạy ầm ĩ, phía trên sàn bê tông không được tu bổ, móc phơi quần áo, chậu bông đều rách rưới.
Tầng dưới khá im ắng, sáng sớm đã có người ngồi trên ghế vô tình liếc thấy dưới tầng phóng qua một cái bóng, từ tầng này trực tiếp nhảy sang tầng kia, nhưng cẩn thận nhìn thì lại không thấy ai.
Hoa mắt rồi chăng?
Người kia nghĩ, nhất định là hoa mắt, làm gì có ai dám nhảy từ lầu này sang lầu kia chứ? Không lẽ sợ mình trường thọ?
Biên Bá Hiền dùng ba bốn bước nhảy qua cửa thoát hiểm, trực tiếp lộn xuống. Hôm nay cậu đem ván trượt đi tập thể dục sớm hơn mọi khi. Thời tiết có chút lạnh, Biên Bá Hiền kéo mũ áo hoodie qua kín đầu, lấy đà bật lên ván trượt.
Hiện tại mới qua sáu giờ, chờ cậu trở về phải hơn bảy giờ, nhưng cậu vẫn phải ngồi xe buýt trở về. Nơi này là Tây Phổ, là khu phố cũ kỹ tại thành phố S, cách chỗ ở của Biên Bá Hiền khoảng mười mấy cây số, ngồi xe buýt cũng phải trên dưới một tiếng đồng hồ. Nếu không phải cuối tuần nghỉ, Biên Bá Hiền cũng không tới nơi xa xôi như vậy.
Lối vào quanh co, muốn hẹp không hẹp, muốn rộng cũng không rộng. Biên Bá Hiền đánh lái ván trượt dọc theo đường mòn, một bảng quảng cáo rách rưới đặt ở cửa, phía trên in mấy chữ: “Vô danh tiên sinh”
Đây là cửa hàng thịt nướng được sửa chữa từ một nhà kho cũ, giấy phép kinh doanh vẫn chưa có. Sáng sớm quầy thịt nướng được dọn ra, dụng cụ chảo sắt đều chuẩn bị sẵn sàng.
Biên Bá Hiền lướt ván trượt vào trong. Cậu đi tới chào hỏi: “Bác Tôn, cho một phần thịt tươi, một phần tôm bóc vỏ, nửa phần đậu phụ khô, một phần canh bí đỏ.”
Bác Tôn mà Biên Bá Hiền gọi ước chừng năm mươi tuổi, dáng người không cao, màu da ngăm đen, lưng hơi gù. Ông vừa nhìn thấy Biên Bá Hiền, nhếch môi nói: “Á à, khách quý đây rồi, lâu rồi sao không đến hả?”
Gian hàng đã mở, Biên Bá Hiền tùy tiện kéo ghế ngồi xuống, đáp: “Khó quá, ở xa chỗ này nên không tiện.”
“Trước kia không phải thường xuyên đến đây sao...” Ông nghĩ nghĩ một chút, lại ngẩng đầu, “Cháu lại chuyển nhà hả?”
“Vâng.”
Bác Tôn thần sắc có hơi phức tạp, thở dài nhưng không nhiều lời, chỉ đưa một túi đồ ăn: “Đậu phụ khô là mua cho A Tài phải không?”
Biên Bá Hiền đáp lời “Vâng”, bác Tôn nói: “Bác cho thêm hai con cá muối, mới làm còn nóng hổo, cháu mang về cho A Tài nếm thử đi.”
Biên Bá Hiền cười một tiếng, “Được, cám ơn bác.”
Thời gian trôi qua, sắc trời ngày càng sáng hơn, đã có vài người dậy sớm đến mua đồ ăn sáng.
“Vô danh tiên sinh” mở ra mười mấy năm, chất lượng tốt giá lại rẻ, làm ăn rất khá.
Bác Tôn đưa túi nilon cho Biên Bá Hiền, mỉm cười, “Tiểu Hiền, có rảnh thì thường xuyên đến đây nha, mấy tháng không thấy cháu, nhớ cháu lắm đó.”
Biên Bá Hiền nhận lấy, cúi đầu, “Vâng, cháu sẽ cố gắng.”
“Tên nhóc con này, mấy lời khách sáo cũng nói được à? Về cẩn thận.”
Biên Bá Hiền phất tay tạm biệt, cậu đứng trước cửa hàng lạnh thấu xương rồi biến mất.
***
7h23.
Phòng khách không có ai, chứng tỏ A Tài còn chưa thức. Biên Bá Hiền đổi giày, đem đồ ăn đặt lên bàn, quay về phòng đi tắm.
Mới vừa vào phòng tắm, điện thoại reo một tiếng. Biên Bá Hiền quay lại lấy điện thoại, màn hình hiển thị “Lão Tần”
“A lô?”
“Người anh em.” Bên kia lập tức lên tiếng: “Cậu còn nhớ ai không?”
“Làm sao không nhớ?” Biên Bá Hiền lười biếng cởi áo khoác.
“Ồ…” Tần Dư Hạc nói: “Tôi còn tưởng lâu rồi không liên lạc với cậu, ngay cả tên tôi cậu cũng quên mất.”
Biên Bá Hiền và Tần Dư Hạc là bạn học cấp hai, mùng ba tết Tần Dư Hạc đã ra nước ngoài, mùa hè này vừa quay lại, sau đó đi hơn một tháng. Biên Bá Hiền đã một tháng nay không liên lạc gì với cậu ta.
“Không quên được, trên điện thoại có hiển thị tên.”
Tần Dư Hạc: “...”
Biên Bá Hiền một tay cởi quần, mang điện thoại vào phòng tắm, không kiên nhẫn hỏi: “Tôi muốn tắm, có chuyện gì nói nhanh lên.”
“… Tình cảm của chúng ta đã không chịu nổi thử thách rồi sao?”
“Không nói thì cúp.”
“...”
Cậu ta trầm mặc một giây, vào vấn đề chính: “Đừng đừng, tôi muốn hỏi cậu còn bao nhiêu thuốc ức chế?”
Biên Bá Hiền dừng lại, suy nghĩ một lát, “Mười ba.”
Lần này Tần Dư Hạc trầm mặc rất lâu. Lát sau, cậu ta hỏi: “Bá Hiền, cậu dùng xong mười ba liều này vẫn muốn dùng tiếp ư?”
“Nếu không thì sao?”
“Cậu định như thế tới bao giờ?”
Biên Bá Hiền không trả lời.
“Chẳng lẽ cậu muốn như vậy cả đời? Cậu cảm thấy điều này có thể sao?”
Trong hộc tủ để bao thuốc lá. Biên Bá Hiền nghiêng đầu kẹp điện thoại, đốt điếu thuốc, nhàn nhạt đáp: “Không cần cậu lo.”
Tần Dư Hạc lập tức tăng âm lượng: “Lão tử mẹ nó làm bạn với cậu từ nhỏ, mỗi tuần cậu đều tiêm thuốc ức chế, lão tử mẹ nó có thể không quan tâm sao? Thuốc ức chế có tác dụng phụ có biết không?”
Biên Bá Hiền phun ngụm khói, thản nhiên trả lời: “Người đáp ứng tôi đổi mẫu máu khi còn học cấp hai là cậu, người đáp ứng làm ra loại thuốc ức chế này cũng là cậu. Thế nào, đổi ý rồi?”
Tần Dư Hạc lập tức phát hỏa.
Biên Bá Hiền kẹp điếu thuốc, nói tiếp: “Không sao, bình thường thôi. Nếu cậu đổi ý, vậy tôi sau này không làm phiền cậu nữa, tôi đổi mua chỗ khác...”
Tần Dư Hạc rống một tiếng: “Cậucâm miệng! Cậu dám đổi!”
Biên Bá Hiền bị cậu ta rống suýt chút nữa tàn thuốc rơi xuống đùi, “Lão Tần, cậu nhỏ giọng một chút.”
Tần Dư Hạc lại không lên tiếng.
Biên Bá Hiền gảy đầu thuốc lá, vẻ mặt lãnh cảm, “Thật ra thì cậu cũng không cần lo lắng, cậu làm thuốc cho tốt, không có nhiều tác dụng phụ, có tiêm cả đời thì có sao đâu?”
Tần Dư Hạc không trả lời, Biên Bá Hiền tự hỏi tự trả lời: “Thì cũng là độc thân cả đời thôi, cường giả không cần nói lời yêu thương.”
Tần Dư Hạc rõ ràng tức giận, sau khi nghe Biên Bá Hiền nói chuyện liền phụt cườ, “Biên Bá Hiền, cậu cút đi.”
Biên Bá Hiền nhướng mày, “Cậu thoát kiếp độc thân rồi à?”
“Không, sao vậy?”
“Uầy…” Biên Bá Hiền giễu cợt: “Tôi còn tưởng rằng cậu tìm được bạn gái, hôm nay còn khuyên tôi đừng tiêm thuốc nữa, cậu độc thân thì mẹ nó ở đây giảng đạo lý cái gì?”
Tần Dư Hạc: “...”
“Được rồi, ba Biên của cậu bây giờ muốn tắm.” Biên Bá Hiền nhếch môi, “Bái bai.”
Biên Bá Hiền ném điện thoại qua một bên, dọn dẹp tàn thuốc. Mới vừa xối ướt tóc, điện thoại lại vang lên.
Cậu lấy cái khăn lông, một bên lau nước trên mặt một bên một tay nhấn nút nghe: “Có rắm mau thả.”
Rắm nhiều vậy à? Gọi đến hai cuộc rồi, Tần Dư Hạc ở nước Anh nửa đêm không ngủ được sao?
Bên kia điện thoại trầm mặc rất lâu. Biên Bá Hiền nhíu mày, nhưng cậu còn chưa kịp nói gì thì bên kia vang lên tông giọng có phần mất tự nhiên hơn so với Tần Dư Hạc: “Bàn trước, cậu có thể mặc quần áo vào không?”
“…????”
Cậu buông khăn lông, cúi đầu liếc nhìn. Phác Xán Liệt rũ thấp lông mi, không nhìn camera, giống như né tránh gì đó.
Cuộc-gọi-video?
Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ là muốn nhìn cậu làm bài tập tới đâu rồi, cậu mặc quần áo vào đi.” Tầm mắt của hắn đã hạ thấp nhất có thể, ước chừng là tối đa rồi.
Đường cong mỏng manh hiện ra trước camera giống như kiểm tra xà đơn hôm đó. Điện thoại nhanh chóng bị cầm lên, Phác Xán Liệt hé mắt, đúng lúc Biên Bá Hiền bên kia nhìn chằm chằm hắn.
Tóc bị Biên Bá Hiền xối ướt, đuôi tóc nhỏ bám lên vai. Cậu cầm điện thoại, mấy giây không nhúc nhích.
Phác Xán Liệt vẻ mặt lơ đãng, đè khóe miệng: “Có hiểu đề không? Cậu hỏi đi, tôi sẽ suy nghĩ trả lời.”
“...”
Trời ạ mẹ cậu chứ!!!
Màn hình điện thoại đột nhiên tối đen.
‘Cường giả chân chính’ kết thúc video trò chuyện, video trò chuyện tổng cộng 1m32s.
Khóe miệng Phác Xán Liệt nhếch lên, suy nghĩ một chút, nhập tin nhắn.
CY: — Chào buổi sáng, bàn trước ·v·
Tin nhắn thuận lợi gởi đi.
Ồ, vẫn chưa xóa hắn ra khỏi vòng bạn bè.
Phác Xán Liệt cười một tiếng, để điện thoại đi xuống lầu.
Bàn ăn dưới lầu xuất hiện một người phụ nữ mặc váy lụa, trông có vẻ bảo dưỡng khá tốt, nhìn qua chỉ khoảng ba mươi tuổi, so với tuổi thật thì khí chất hơn rất nhiều, Phác Xán Liệt và bà có đôi mắt giống nhau đến ba bốn phần.
Thấy Phác Xán Liệt đi xuống, Kha Anh ngẩng đầu, chầm chậm hỏi: “Tám giờ rồi, làm sao bây giờ mới xuống?”
“Có chút chuyện ạ.” Phác Xán Liệt không mặn không nhạt đáp.
Kha Anh nhấp một hớp cà phê, “Hôm nay là chủ nhật, con làm bài tập xong rồi chứ?”
Phác Xán Liệt ung dung thong thả cắt miếng thịt xông khói đĩa, làm như không nghe thấy.
Kha Anh nhíu mày, “Nếu như làm bài tập xong rồi, hôm nay mẹ muốn đưa con đi gặp...”
Phác Xán Liệt liền chặn miệng: “Tuần này bài tập nhiều, con chưa làm xong.”
Kha Anh thoáng nhấn mạnh: “Con chưa làm xong bài tập?”
“Con làm xong bài tập.” Phác Xán Liệt nhếch môi, “Còn có chuyện khác phải làm.”
“Chuyện gì?”
Giám sát bàn trước làm bài tập, Phác Xán Liệt muốn nói như thế, nhưng không thể.
Phác Xán Liệt buông dao nĩa xuống, nhìn Kha Anh cười một tiếng, “Dù sao cũng là chuyện quan trọng. Mẹ, có thể để cho con yên tĩnh ăn cơm một chút được không?”
“… Được, con ăn trước đi.”
Biên Bá Hiền không có tâm tình mà tắm rửa, xoa xoa tóc liền mặc quần áo đi ra.
Tối hôm qua A Tài làm xong báo tường, cậu không nên giữ lại Wechat của hắn mới phải.
A Tài đã dậy, đang nằm trên bàn nhai đồ ăn. Ba túi đồ ăn, A Tài chuẩn xác tìm được túi đậu phụ khô.
Biên Bá Hiền kéo ghế ngồi xuống: “Anh hâm canh cho em nhé?”
A Tài lắc đầu một cái.
“Cá muối ăn ngon không?”
A Tài gật đầu một cái.
“Bài tập làm xong rồi?”
Tay A Tài run lên, miếng đậu phụ khô rơi xuống bàn.
Biên Bá Hiền thở dài, “Đối thơ... đối thơ chắc cũng được đi, cô giáo sẽ không làm khó nhóc đâu.” Cậu mỉm cười, “Nhưng nhóc làm xong báo tường rồi phải không? Hôm qua không phải nhóc vẽ đến mười giờ mới tắt đèn đi ngủ sao?”
A Tài im lặng.
“Cho anh xem tác phẩm của nhóc nhé?”
A Tài ăn được phân nửa miếng đậu phụ, xốc túi nilon phóng xuống ghế.
“Làm gì đó?”
A Tài xoay người, “Ngủ!”
Biên Bá Hiền: “...”
“Được được được, không cho nhìn báo tường thì anh sẽ không nhìn.” Biên Bá Hiền níu lấy mũ áo hoodie nhỏ, “Chúng ta nói chuyện đại hội thể thao tuần sau đi.”
A Tài nghiêng đầu nhìn cậu.
Biên Bá Hiền nói: “Đại hội thể thao không phải buổi sáng chín giờ mới bắt đầu ư? Nhóc ở sân trường với cô giáo chờ anh, anh đi tìm nhóc, nghe rõ chưa?”
A Tài gật đầu.
Biên Bá Hiền nói thêm: “Cô Liễu phải để ý bạn học trong lớp, không được gây phiền phức cho cô, cũng được tự mình tham gia đại hội, nghe không?”
A Tài lại gật đầu.
Biên tổng chỉ huy kết thúc bài diễn văn: “Nghe rõ thì quay lại ăn hết canh bí đỏ, không cho phép lãng phí.”
***
Tác giả không có gì để nói, editor muốn nói: Có chuyển biến roài đó hen =))