[Chanbaek] Đánh Dấu Tôi Đi

Chương 12



Mẹ nó, ai đã nghĩ ra mấy cái trò này vậy?

Biên Bá Hiền cúi đầu nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt. Cậu căn bản là không có biện pháp kéo cả người lên, bên kia tình hình thế nào cậu không biết, nhưng liếc mắt thấy nếu như cậu kéo người lên, bụng… thậm chí nơi khó nói kia sẽ đụng vào mặt Phác Xán Liệt.

Tiếng còi bắt đầu, Biên Bá Hiền vẫn vắt người phía trên mà không tài nào cử động được.

Phác Xán Liệt không nói gì, nhưng Biên Bá Hiền đột nhiên rõ ràng cảm giác được hắn đang vòng tay ôm chặt eo cậu. Phác Xán Liệt lúc này mới ngẩng đầu nhìn: “Muốn tôi ôm cậu lên một chút không?”

Phác Xán Liệt nghĩ, eo thật nhỏ…

Biểu tình hắn lười nhác, ngón trỏ giống như vô tình chạm đến xương cụt của Biên Bá Hiền, nhẹ nhàng xoa nắn. Nơi này đại khái chính là nguyên điểm* đi.

*Nguyên điểm (原点): Nguồn gốc, nơi bắt đầu.

Biên Bá Hiền không phát hiện động tác nhỏ này, cậu vẫn đang kiên nhẫn tách đầu gối để đẩy người lên. Cuối cùng cậu hơi lạnh giọng nói: “Không cần. Cậu lui về phía sau một chút, nếu không lát nữa tôi sẽ đụng vào cậu.”

Thầy thể dục đi dò xét một vòng lại trở về lớp hai. Không biết đám học sinh này cả ngày nghĩ cái gì, cứ đứng gần nhau liền ồn ào, đặc biệt là nhóm một bên lớp hai này. Một đám Alpha Beta đứng cạnh nhau, có gì hay để nói đâu?

Thầy thể dục cầm danh sách vỗ lên bả vai Phác Xán Liệt, nhướng mày, “Hai cậu đang làm gì thế? Còi thì không nghe, ở chỗ này thì thầm cái gì?”

Phác Xán Liệt buông lỏng tay, nhẹ nhàng đỡ eo Biên Bá Hiền, đáp: “Vâng.”

Biên Bá Hiền cau mày duỗi thẳng lưng, cố gắng kéo giãn khoảng cách, bắt đầu nâng cả người lên.

Bốn lớp bốn nhóm, tình trạng mỗi nhóm không giống nhau. Có nhóm phối hợp rất ăn ý, đu xà rất thành công, có nhóm kéo được cả người lên xà thì mặt đỏ bừng, người phía dưới cũng ổn hơn là bao, khiến cho mọi thứ rất vất vả. Vì vấn đề này thầy thể dục loại bỏ việc tính thời gian, đạt tiêu chuẩn liền thông qua.

Ngoài dự liệu của ông chính là nhóm lớp hai này ban đầu mất khá nhiều thời gian, nhưng lúc sau lại rất thuận lợi. Tên nhóc có đuôi tóc nhỏ này so với bọn “treo ngược” lúc sáng thì hoàn toàn vượt trội hơn.

Không biết là ai đổ mồ hôi, miếng vải nhỏ trong lòng bàn tay Phác Xán Liệt trở nên ướt đẫm, có chút nóng bức.

Eo dưới lòng bàn tay căng ra, Biên Bá Hiền nâng người lên xuống, áo sơ mi thỉnh thoảng bị gió thổi qua, lọt vào tầm mắt Phác Xán Liệt. Cơ bụng nhỏ bị kéo căng, nhìn giống như sẽ bị tách ra khỏi da thịt.

Cho Biên Bá Hiền một phút, cậu có thể nâng người lên xuống những bốn mươi, năm mươi cái, mà tiêu chuẩn của Alpha là mười lăm cái, tối đa là ba mươi hai cái.

Không đợi thầy thể dục thổi còi, Biên Bá Hiền tự mình đếm đến ba mươi hai liền buông lỏng tay, nhưng cậu không ngờ rằng, lúc cậu buông tay nhảy xuống, Phác Xán Liệt theo bản năng đỡ lấy cậu.

Cả người bị ôm chặt, chân Biên Bá Hiền không chạm đất, không dùng sức để đáp xuống, phút chốc mất thăng bằng… Cậu cũng theo bản năng câu cổ Phác Xán Liệt, kề sát lồng ngực rắn chắc của đối phương. Tay phải Phác Xán Liệt dùng lực giữ lấy thắt lưng của Biên Bá Hiền, nói là ôm nhau thì không sai cho lắm.

Thầy thể dục vừa định đi qua xem nhóm khác, đột nhiên nghe phía sau ầm ĩ như trời đất rung chuyển, đủ loại tạp âm đồng thời vang lên.

Biên Bá Hiền sửng sốt, Phác Xán Liệt cũng thoáng ngạc nhiên. Biên Bá Hiền được hắn ôm vào lòng, chỉ có mũi chân miễn cưỡng chạm đất.

Bởi vì do Phác Xán Liệt gấp gáp đỡ lấy, áo sơ mi sau lưng bị vén lên một đoạn, bàn tay hắn trực tiếp tiếp xúc lên da thịt cậu. Hắn rũ mắt, chỉ thấy được bả vai và sau gáy của Biên Bá Hiền.

Một lúc sau, Biên Bá Hiền đứng dậy, Phác Xán Liệt cũng biết điều buông lỏng tay. Biên Bá Hiền không biểu tình gì, tựa như không chưa từng có vấn đề xảy ra, sửa sang lại đồng phục hơi nhăn của mình.

Thầy thể dục đi tới, biểu cảm phong phú: “Không đúng, kiểm tra xà đơn một người đã rất khó, các cậu sao có thể ôm nhau mà…”

Biên Bá Hiền giương mắt, “Ba mươi hai cái.”

“…”

Thầy thể dục quan sát một hồi, “Phải không?” Nghiêng đầu hỏi Phác Xán Liệt: “Hai đứa hợp tác với nhau đó à?”

“Vâng.” Phác Xán Liệt gật đầu.

Thầy thể dục cầm bút chỉ chỉ hai người: “Được rồi, đổi cho nhau đi. Lớp nào chưa xong thì đi tìm ủy viên thể dục tính giờ, bắt đầu.”

“Chủ tịch, mời.”

Lúc này đổi vị trí, Phác Xán Liệt nhảy lên bám vào xà đơn, Biên Bá Hiền híp mắt một cái, khóe miệng cười cười, “Chủ tịch.”

Phác Xán Liệt cụp mắt, “Tôi có thể tự làm được.”

“À…” Biên Bá Hiền gật đầu, “Vậy đỡ cho tôi rồi.”

“…”

Cảm giác bị người khác ôm lên, đời này Biên Bá Hiền cũng không muốn trải nghiệm lần hai. Vốn là bị ôm rất không thoải mái, còn phải vừa nâng người, chẳng may… còn đụng trúng mặt người ta.

Biên Bá Hiền cũng muốn cho Phác chủ tịch cũng trải nghiệm loại cảm giác cực kì không thoải mái đó.

“Tôi giúp cậu.” Biên Bá Hiền đi về phía trước, tay khoác lên hông Phác Xán Liệt, “Nếu cậu không thể, nhớ phải nói với tôi một tiếng, tôi giúp cậu đạt chỉ tiêu.”

Biên Bá Hiền lười ngẩng đầu mà nói chuyện, chóp mũi như cách Phác Xán Liệt không xa… vị trí này rất trùng hợp…

Từ phía trên nhìn xuống, cảnh tượng rất giống Biên Bá Hiền đang dùng miệng giúp hắn.

Phác Xán Liệt thấp mắt nhìn, không nói gì.

Biên Bá Hiền đột nhiên phát hiện Phác Xán Liệt muốn nhảy xuống.

Tiền xa chi giám*, Phác Xán Liệt buông một tay, tỏ ý Biên Bá Hiền thả hắn ra.

*Tiền xa chi giám (前车之鉴): Không muốn đạp lên vết xe đổ.

Thầy thể dục ở bên cạnh ghi thành tích, ông ngẩng đầu thấy vẫn chưa có động tĩnh gì, lúc này đầu đã bốc khói ba tầng: “Tôi nói này, các cậu lấy đâu ra nhiều chuyện vậy hả? Phía sau bao nhiêu người chờ không nhìn thấy sao? Nếu không muốn, các cậu trực tiếp nói là được…”

Phác Xán Liệt cười cười, xoa cổ tay nói: “Thầy, cổ tay em đau, ngày mai kiểm tra được không?”

Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn hắn.

Thầy thể dục sửng sốt: “… Đau cổ tay?”

Phác Xán Liệt gật đầu, “Vâng, không nghiêm trọng lắm, nhưng kiểm tra xà đơn thì không ổn, em muốn dời sang ngày mai.”

Ngày mai là đến lượt ban mười bốn đến ban hai mươi sáu. Phác Xán Liệt nói thêm: “Thầy để cho các bạn phía sau kiểm tra đi.”

Thầy thể dục ngơ ra, trợn mắt nhìn Phác Xán Liệt một lúc. Phác Xán Liệt cúi đầu, thầy thể dục cuối cùng cũng không thể nói gì được, lẩm bẩm “lớp các cậu phiền phức thật đấy”, nghiêng đầu về phía sau thổi còi: “Nhóm lớp hai kế tiếp!”

Biên Bá Hiền nhìn rồi nhếch môi cười một tiếng, “Cậu nhiều ý tưởng thật.”

Phác Xán Liệt cong khóe miệng, “Không có.”

Biên Bá Hiền không mặn không nhạt liếc hắn: “Cậu vừa mượn cớ đó thôi.”

Phác Xán Liệt muốn hỏi “mượn cớ cái gì?”, nhưng cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng xoa cổ tay nói: “Đau thật mà.”

“Diễn cũng không giống.” Biên Bá Hiền bĩu môi.

Hai người đến cuối hàng đứng cạnh nhau.

Trong lòng giống như có một chiếc lông vũ quét qua, Phác Xán Liệt rõ ràng lúc trước còn mang tư thái của một học bá, thanh âm lúc này lại rất nhẹ, lặng lẽ hỏi: “Vậy cậu cảm thấy diễn thế nào mới giống đây?”

Biên Bá Hiền nghiêng đầu sang nơi khác, nói ra chủ ý trong lòng: “Không thì kêu lên mấy tiếng đi?”

Phác Xán Liệt cười khẽ, “Quá nhiều người, tôi sẽ bị cười.”

“Sợ cái gì.” Biên Bá Hiền hừ mũi, giọng điệu mỉa mai: “Nếu như cậu sụt sịt kêu đau, muốn tìm người giúp cậu thổi một chút, khẳng định sẽ có rất nhiều bạn học tốt bụng, thầy thể dục không chừng cũng bế cậu lên phòng y tế.”

Phác Xán Liệt nhướng mày, “Phải không?”

Biên Bá Hiền mím môi: “Không tin cậu thử xem.”

Phác Xán Liệt im lặng không nói, Biên Bá Hiền theo thói quen nghiêng đầu nhìn sang.

Xung quanh có rất nhiều người xếp hàng chờ kiểm tra, Phác Xán Liệt đưa tay đến miệng Biên Bá Hiền, hai người ăn ý nhìn nhau.

“Đau ~” Lông mi Phác Xán Liệt khẽ run, “Cậu giúp tôi thổi một chút được không?”

Biên Bá Hiền: “…”

Có một vài người đứng trong bóng tối trộm đánh giá hai vị lão đại bên ngoài. Chủ tịch đưa tay muốn Biên Bá Hiền thổi thổi, ánh mắt cả hai nhìn đối phương không-hề-bình-thường

Phác Xán Liệt rũ mắt, không rút tay về mà giống như có chút thất vọng: “Không phải cậu dạy tôi thế sao.. Cậu nhìn đi, cậu không tin tôi à?”

Biên Bá Hiền: “……”

Một lúc sau, Biên Bá Hiền từ trong kẽ răng rít ra mấy tiếng: “Bạn học, cậu chưa từng trải qua cảm giác đau đớn phải không?”

Biên Bá Hiền như bốc hỏa, trừng mắt, “Cậu muốn đến phòng y tế, tôi dẫn cậu đi?”

Phác Xán Liệt lập tức thu tay về, không có thành ý than thở: “Vậy tôi cũng không thể để cho cậu vì tôi mà bị trường ghi phạt.”

Biên Bá Hiền trơ tráo không cười, đáp: “Vì ngài, tôi nguyện ý bị trường đuổi.”

“Không được. Nếu như cậu bị đuổi, sẽ không có bàn trước của tôi nữa.” Phác Xán Liệt ung dung, không lộ vẻ xúc động nào mà nói: “Tôi sẽ khổ sở.”

“…”

Sau đó Biên Bá Hiền chửi thề rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ có thể “Cút.”

“Hừm…” Phác Xán Liệt gật đầu, “Được.”

Biên Bá Hiền trở về hàng, Phác Xán Liệt đi lên lầu. Mỗi người một ngả, có chết cũng không chung đụng nhau.

Biên Bá Hiền vừa trở lại, Vệ Hòa Bình ở tuyến trên xông lại, mặt đầy biểu tình “mẹ nó thật sự quá kích thích” chặn ngang: “Hiền ca, tình huống gì vậy? Vừa nãy là cậu ôm chủ tịch hay chủ tịch ôm cậu?”

Biên Bá Hiền đen mặt, ánh mắt bắn vèo vèo về phía Vệ Hòa Bình.

Vệ Hòa Bình bị bát quái làm cho đầu óc mê muội, mơ màng hỏi: “Ôm chủ tịch cảm giác thế nào? Có ngửi được mùi tin tức tố không? Chủ tịch có nói gì…”

“Đừng nói tới Phác Xán Liệt, cậu muốn biết tôi đã nói gì không?” Biên Bá Hiền hừ mũi hỏi lại.

Vệ Hòa Bình không ngoài dự liệu nháo lên: “Cậu nói gì?”

Biên Bá Hiền cắn cắn môi, “Vệ Hòa Bình, nếu cậu còn mở miệng hỏi về Phác Xán Liệt, tôi liền dán miệng cậu bằng xi măng.”

Vệ Hòa Bình: “!!”

***

Tác giả có lời muốn nói: 

Chủ tịch: Tại sao không thổi cho tôi một chút? Hừ!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv