Xin chào các bạn, tôi là Đông Lạc Hạ. Sau hơn 1 năm thì cuối cùng câu truyện này cũng đi đến hồi kết. Chúng ta dừng chân ở đây và đi đến một chân trời mới.
Lời kết này cũng mô phỏng như một cuộc phỏng vấn, có vài người thôi và lời họ muốn nói, tôi sẽ truyền tải lên.
----------------
Chanh: Cậu ấy như cơn gió, đi khắp 4 bể trời đất. Nếu dừng lại ở đâu đó, cũng chỉ là để nghỉ chân.
"Khi trước cũng từng nói sẽ đi. Ngày ấy tôi đã ngắm nhìn bầu trời thật lâu, thật lâu. Dù không còn liên lạc, nhưng cậu ấy có để lại một câu "Xuất phát rồi!". Tôi liền chúc thượng lộ bình an, tương lai xán lạn mỗi khi có một chiếc máy bay nào đó đâm ngang bầu trời. Biết đâu một trong số đó có cậu ấy thì sao."
"Bây giờ đến được đây, cũng coi như cách nửa mảnh đất. Tớ càng đến gần, muốn khám phá thế giới của cậu thì cậu mỗi lúc đi một xa. Tớ đôi khi sẽ thấy mệt mỏi, sẽ từ bỏ. Hứa một năm quên đi thì lại là một năm nữa thất hứa. Nhưng chúng ta chỉ có thể đi tiếp, vĩnh viễn đừng bao giờ quay đầu lại nữa."
"Cậu ấy thích đạp xe lượn quanh khắp nẻo đường phố mỗi khi đánh cầu lông với bạn lúc ngang chiều hoàng hôn khi đi về. Cuộc sống của cậu ấy rất lành mạnh nhưng mối quan hệ xung quanh cậu ấy thì không. Tôi như một con robot đang học tập tất cả mọi thứ. Khi học được cách sống giống cậu ấy thì cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, mệt mỏi và muốn buông xuôi, buông thả bản thân. Giờ tôi đã hiểu vì sao cuộc sống của cậu ấy lại luôn tỏ ra vui vẻ trong một đống bùn lầy rồi."
----------------
Phong: Cô ấy như đêm đông bất tận, bí ẩn và lạnh lẽo. Một mai tuyết có tan ra, cũng không phải vì ai mà động lòng.
"Chúng tôi dừng lại, có lẽ là thời điểm không thích hợp. Hoặc là do tôi không nắm chắc cô ấy."
"Người ấy đối với tôi rất đặc biệt, tôi không dám đối diện lại một lần nữa. Vì tôi nên người ấy mới thấy mệt mỏi đến vậy."
"Một lời chúc cuối cùng tôi muốn nói là: tạm biệt, sẽ không quay đầu lại."
----------------
Tác giả:
Thật ra lúc viết câu chuyện này, tôi chỉ là thấy tiếc nuối, vì sao họ lại phải như vậy nên muốn viết tiếp những dở dang ấy, cũng coi như là một món quà cho chanh nhưng cũng không ngờ là truyện nó vận vào đời các bạn ạ:)))
Lúc nghĩ chắc chắn phải viết tương lai hai người họ phải gặp được nhau, khi viết gần đến mạch truyện đó thì Phong tìm thấy chanh và sau một khoảng thời gian thì hai người đúng thật là quen nhau. Nhưng sau khoảng hơn 2 tháng thì dừng lại.
Tôi nói đây là một câu chuyện có thật vì nó giống sự kiện ngoài đời, chỉ là khác thời gian thôi vì hai người họ gặp nhau sớm hơn trong truyện tôi viết. Cũng chính vì vậy nên một số diễn biến tôi phải xoay chuyển linh hoạt để sát với việc đó ngoài đời.
Phong trăng hoa, redflag là thật. Cũng vì vậy nên khi quen chanh rồi nhưng bản tính nó khó bỏ lắm. Đôi khi hắn còn chẳng biết làm vậy là sai vì vốn dĩ việc đó quá bình thường với hắn rồi. Chính vì vậy nên chặng đường của họ mới kết thúc nhanh như vậy. Phong cũng xin lỗi rất nhiều, ban đầu cũng không chấp nhận lời tỏ tình của chanh nữa nhưng bị ép quá nên đồng ý. Chanh cũng thấy dù sao đã qua mấy năm, tính ái rồi cũng khác nên cả hai chia tay trong hoà bình. Một người buông, một người bước.
Nó khá giống với bài "Bầu trời mới".
Về một người nữa, là nhân vật "Đào Thiên Minh". Lúc đó thì tôi cũng cảm thấy "Hay mình cũng viết tiếp câu chuyện của người này đi?" và rồi là như trong truyện là về với "Kim Dương Ngọc Hà" nhưng ngoài đời thì ngược lại.
Hai nhân vật này không đến với nhau được. Suýt thì đến với nhau nhưng vì một sai lầm của "Minh" nên "Hà" quay xe thành ghét.
Nhưng bù lại thì cuộc sống của "Minh" lại rất ổn, có người yêu, quên được "Hà" và vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc mới.
"Đào Thiên Minh" đã nói với tôi rằng: "Bây giờ anh yêu cô ấy lắm em à, cuộc sống của anh được như bây giờ cũng là vì sự xuất hiện của bé ấy."
(Vậy mà hồi đầu hắn ta không chịu bé đó dữ lắm. Bé nhắn tin còn không chịu rep miếng nào cơ. Còn nói vẫn lụy "Hà" mà giờ bị bé đó đến vả mấy cú mới chịu tỉnh)
Còn Đỗ Quang Trường - nhân vật khá là ít xuất hiện nhưng hiện tại cũng có tình yêu của mình sau khi lụy mãi chanh.
Còn về "Kim Thanh Trúc" thì thật ra là "Bùi Thành Nam" lơ người ta luôn chứ không có chủ động hãy thích gì cả. Lúc đó tôi nhất quyết muốn cho hai người thành đôi rồi nhưng "Trúc" không chịu và cuối cùng cái kết vẫn giống ngoài đời. Họ vẫn là người lạ quen mặt của nhau, lướt qua nhau như một cơn gió.
Còn những người khác thì lại khá bấp bênh nên tôi cũng không thể theo sát ngoài đời được vì nó sẽ bị vỡ mạch truyện tôi muốn dựng nên các bạn thông cảm nhé.
----------------
Về tên truyện "Chân trời sau mưa" thì nó có khá nhiều tầng ý nghĩa.
Ban đầu tôi muốn để là "Mưa ngày hạ" nhưng tên này chỉ hợp của lúc hai người họ xa nhau thôi. Xong cái tên "sau mưa" nó nảy ra thì tôi nghĩ được "Chân trời sau mưa".
Nó có thể là một bầu trời mới sáng lạn nhưng cũng có thể là trời đêm lạnh lẽo. Không nói rõ sau mưa là gì, chỉ biết là một bầu trời mới. Và "họ" cũng vậy, cơn mưa trong họ qua đi thì không biết bầu trời phía trước của họ là gì cả.
Và cũng thật may mắn khi hầu như tất cả đều có một bầu trời mới mà bản thân hài lòng.
----------------
Chanh: "Thật ra cuộc sống mới của tôi cũng không tốt lắm. Nghe bài "Không thể say" của HIEUTHUHAI hát trên sân khấu vừa rồi làm tôi hẫng lại. Và lại thêm một năm nữa rồi..."
----------------
Vậy là chuyến hành trình mang tên "Chân trời sau mưa" chính thức khép lại. Mọi thắc mắc và gửi tình cảm của các bạn có thể để lại dòng tin nhắn ở khu vực bình luận hoặc vào Fanpage trò chuyện với tôi. Rất hoan nghênh và cũng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người đến với tôi và cũng như tình cảm của các bạn đến với "họ".
Chúc các bạn có một chân trời mới như mơ ước, thật rực rỡ và hạnh phúc nhé!!!
Hẹn gặp lại các bạn trong những cuộc hành trình tiếp theo!